Căn Cứ Số 7

Chương 482: Giống nhau

Thân người của hắn rơi xuống đất, chạy vội về phía trước, cây đao chém liên tục, chứa đựng kỹ thuật đao pháp chiến đấu vô cùng đáng sợ, lập tức trên mặt đất rơi toàn mưa máu, quái thú không ngừng bị giết. Rất nhanh,quái thú ở khu vực bên này bị chém giết sạch sẽ, Hứa Mạt thu đao lại.

Kỹ thuật đao pháp chiến đấu cấp S trong sân đấu Siêu Thần quả nhiên lợi hại, là cách chém siêu tần bản tiến hóa, số liệu lớn phù hợp để năng lực của hắn phối hợp với chiến kỹ. Nhưng mà, chỉ dựa vào lực tinh thần để bay lên không trung thì không hề tiện để chiến đấu, không có chiến cơ hoặc áo giáp như vậy mới cân đối được.

Còn chưa đủ mạnh, nếu như đẳng cấp nguyên lực của hắn có thể đạt đến cấp A, có thể sẽ thuần thục hơn rất nhiều.

Xung quanh truyền đến âm thanh, là các quân nhân đi về phía bên đó, liếc mắt nhìn dưới mặt đất tràn đầy thi thể quái thú, mở miệng nói:

-Quân đội phải có càng nhiều người như thế này, những người khác cũng không cần thí luyện nữa, có thể đem quái thú dọn dẹp sạch sẽ rồi.

Một người đứng nhìn cái xác của một con quái thú khổng lồ trên mặt đất, nó là quái thú cấp độ B+, một loại không đủ để Hứa Mạt giết.

Đẳng cấp nguyên lực của hắn là B, nhưng nếu phối hợp với siêu năng lực thì sức chiến đấu đã đạt đến đỉnh của cấp B+. Thế mà quái thú cấp B+ còn không phải là đối thủ.

Tiềm lực của tên nhóc này thật là đáng sợ.

Bây giờ, hắn còn cần mượn sức chiến đấu vô song của cơ giáp, nhưng sau này, hắn khi trưởng thành có khả năng không cần đến cơ giáp mà vẫn vô địch như cũ.

-Lần này cũng không nhiều hơn là bao nhiêu, trở về thôi.

Hứa Mạt mở miệng nói, hắn lại sạm đen đi không ít.

-Ừ.

Những người khác gật đầu, phía sau có mấy chiếc xe bọc thép đi về phía bên này, một đoàn người đi lên xe.

Lúc này, máy truyền tin của Hứa Mạt rung lên.

-Sao cậu còn chưa xuất phát nữa?

Tư Tháp Khắc dạo gần đây mỗi ngày đều thúc giục, thằng nhóc này sao mà còn chưa đến thủ phủ tìm hắn nữa.

-Nhanh thôi.

Hứa Mạt đáp lại.

-Hai chữ này cậu thử đếm xem chính mình nói bao nhiêu lần rồi hả?

Tư Tháp Khắc nói.

-Cậu như thế này mà mời tôi đi sao?

Hứa Mạt hỏi.

-Không phải.

Tư Tháp Khắc dịu giọng:

-Tôi gặp được chân ái rồi.

-...

Hứa Mạt sửng sốt mấy giây, đậu xanh rau má nói:

-Chân ái của cậu cũng nhiều quá nhỉ.

-???

Tư Tháp Khắc đáp:

-Những người khác còn có thể nói được câu này chứ cậu mà có mặt mũi nói hả?

Mẹ nó chân ái lần trước là do ai phá hả?

Cẩu nam nữ!

-Gặp được chân ái của cậu thì liên quan gì đến tôi?

Hứa Mạt hỏi.

-Cậu theo đuổi nữ ma đầu như thế nào vậy?

Tư Tháp Khắc tò mò, cẩu nam nữ này nhất định đã làm chuyện gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng giấu diếm hắn.

-Không có theo đuổi gì cả, đánh một trận là xong.

Hứa Mạt trả lời.

-Cút...

Tư Tháp Khắc dập máy.

Sau khi cúp máy, Hứa Mạt nhắn tin gửi Linh.

-Nữ ma đầu, tôi đã tiến bộ lên rất nhiều rồi, cô chuẩn bị xong chưa?

-Tôi đợi cậu.

Linh đáp lại nói.

Hứa Mạt nghĩ thầm, sao cô ta nói dịu dàng vậy nhỉ?

Cô ấy sẽ không coi trọng mình chứ?

Quả nhiên, phụ nữ vẫn muốn đánh.

...

Sau khi Hứa Mạt thí luyện kết thúc thì quay trở về Hàn Viên.

Hôm nay có khách tới, là lão viện trưởng Nam Minh.

Hai vị lão nhân cùng nhau ngồi trên ghế, an tĩnh trò chuyện.

Đây là lần đầu tiên Hứa Mạt thấy lão viện trưởng Nam Minh ra ngoài trở lại, so với lần trước ở Nam Minh thế gia gặp gỡ, ông già nua hơn rất nhiều, mọc thêm không ít tóc trắng.

Hứa Mạt nhìn thấy lão viện trưởng Nam Minh, trong lúc nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào.

-Hứa Mạt về đó hả.

Lão viện trưởng Nam Minh ngược lại vô cùng thản nhiên mà tươi cười chào hỏi.

-Vâng.

Hứa Mạt cảm thấy lão viện trưởng Nam Minh không chỉ già đi, mà còn mất đi vài phần cảm giác uy nghiêm. Cả người ông dường như trở nên nhu hòa, y hết một lão nhân bình thường.

Sóng gió ở thành phố Cương Khung lần này hiển nhiên đã đả kích rất lớn đến ông

Trên thực tế, ông cũng chẳng làm sai chuyện gì, ngược lại mối quan hệ của lão viện trưởng Nam Minh và thầy luôn rất tốt.

Nhưng Nam Minh Uyên lại là con trai ruột của ông, lần này xem như con nợ cha trả. Vì những thứ mà Nam Minh Uyên đã làm mà Nam Minh thế gia hiển hách một thời lại sụp đổ.

Trong lòng Hứa Mạt thở dài.

-Ngài cùng thầy nói chuyện tiếp đi ạ.

Hứa Mạt mở miệng nói, sau đó đi về phía sau lão nhân.

Lão viện trưởng Nam Minh đến lần này thật ra là đã lấy hết dũng khí rồi.

Ông quả thật khó đối mặt với lão viện trưởng Đạm Đài.

Một là bởi vì cảm thấy có lỗi, hai là vì Đạm Đài đã giết chết con trai ruột của ông.

Mặc dù đúng là do Nam Minh Uyên tự gây chuyện, nhưng dù sao đó cũng là con trai ruột của ông. Kiểu tâm tình này rất phức tạp, là loại người khác chưa từng trải nghiệm. Nếu như nói từ tận đáy lòng ông không có một lời oán hận nào thì tất nhiên là không thể, ai mà có thể như thế.

Nhưng mà hắn cũng hiểu, đứng ở lập trường của Đạm Đài, không thể vì đó là con ông mà không giết được.

-Trước kia tôi cứ hay chế giễu ông là người cô đơn, hiện tại, chỗ ông thì náo nhiệt, bên tôi thì lại vắng lặng.

Lão viện trưởng Nam Minh nói, âm thanh có chút buồn bã.

Bên cạnh hắn giờ không còn ai nữa.

Có lẽ, phương pháp giáo dục của hắn đúng là có vấn đề.

-Rồi bọn hắn cũng rời đi thôi.

Lão nhân Đạm Đài đáp lại nói:

-Người đã già rồi, chung quy vẫn là cô độc, người trẻ tuổi có thế giới của riêng mình.

-Cũng đúng.

Lão viện trưởng Nam Minh gật đầu:

-Bọn hắn đều định đi thủ phủ rồi sao?

-Ừ, đều đi.

Lão nhân Đạm Đài gật đầu nhẹ.

-Vậy chúng ta giống nhau rồi.

Lão viện trưởng Nam Minh cười nói, cơ mà nụ cười lại có hơi chua chát.

Làm sao mà giống được, cháu gái cháu trai của hắn rời đi, thế nhưng không hề nói với hắn một tiếng nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận