Căn Cứ Số 7

Chương 1017: Chẳng có việc gì tốt

-Cậu là là ma cà rồng sao?

Hứa Mạt hỏi.

-Ma cà rồng là gì?

Nam Tương Y hỏi, cô chưa từng nghe qua.

-Bạn học Tiểu Nam, cậu dịu dàng ít nói, nhan sắc cao, thiên phú tốt, khẳng định tâm địa thiện lương.

Hứa Mạt nói.

-Vậy thì cổ phần của tập đoàn.

Nam Tương Y không bị dụ, trực tiếp cắt ngang lời Hứa Mạt, hơn mười phần trăm cổ phần của tập đoàn hay hơn chín mươi phần trăm cổ phần của chi nhánh?

Chi nhánh, có nghĩa là chỉ phát triển ở hành tinh Già Nam, chỉ có thị trường hành tinh Già Nam.

-Nếu như hành tinh Già Nam chiếm được chín mươi phần trăm cổ phần, vậy nhất định sẽ nghiêm túc quảng bá công ty, dù sao cũng là của chúng ta, anh nói đúng không?

Nam Tương Y nói.

Hứa Mạt trăm triệu lần không nghĩ tới, Nam Tương Y lại tẩy não ngược lại với hắn.

-Không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Hứa Mạt trừng mắt nhìn Nam Tương Y nói:

-Bảy mươi phần trăm, không thể nhiều hơn nữa, tập đoàn chúng tôi góp vốn, bảy phần cổ phần cho các cậu, đã là tặng không công.

-Tám phần.

Nam Tương Y nói, hai người bắt đầu cò kè mặc cả.

-Không nói nữa, tôi quyết định tập đoàn khoa học kỹ thuật và năng lượng Lam Tinh sẽ không thành lập chi nhánh ở hành tinh Già Nam.

Hứa Mạt nhìn Nam Tương Y nói:

-Mặt khác, bạn học Tiểu Nam, sau này Hứa Mạt ca ca sẽ không quen cậu.

Tuyệt giao!!

-Bảy phần, cần phải do đội ngũ hành tinh Già Nam của chúng tôi độc lập quản lý.

-Không được, hết thảy phải dựa theo khuôn mẫu tập đoàn.

Hứa Mạt nói:

-Ở hành tinh Già Nam, chúng ta vốn là khách, các người là chủ nhà, nếu như mất đi quyền quản lý, công ty này chẳng khác nào cho không.

Bạn học Nam Tương Y không phải là người tốt.

-Chúng ta bỏ vốn cung cấp kỹ thuật, các người ngồi mát ăn bát vàng, trực tiếp sở hữu bảy mươi phần trăm cổ phần, chỉ cần trợ giúp mở rộng là được. Bạn học Tiểu Nam, làm người không thể quá đáng.

Hứa Mạt nói.

Đôi mắt xinh đẹp của Nam Tương Y nhìn Hứa Mạt, biết không còn có thể chiếm được cái gì từ hắn, vì thế mở miệng nói:

-Thành giao.

Trên thực tế, sau lần hành động quân sự kia, cũng khiến cho hành tinh Già Nam bên kia chú ý, người trong nhà hỏi thăm tình huống, cũng không ngại tập đoàn khoa học kỹ thuật và năng lượng Lam Tinh mở căn cứ ở hành tinh Già Nam.

Nhưng mà, cô luôn phải tranh thủ lợi ích lớn nhất mới được.

Dù sao, cô cũng cần tiêu tiền, về sau hẳn là sẽ không thiếu tiền tiêu xài!

Hứa Mạt nhìn ánh mắt Nam Tương Y, luôn cảm giác bị Nam Tương Y gài bẫy.

Quên đi, cho thêm chút cổ phần, kết giao bằng hữu, quan trọng là xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với hành tinh Già Nam, chính bọn họ cũng là kiếm bộn không lỗ.

Hơn nữa, Nam Tương Y không có cổ phần của tập đoàn, bảy phần cũng không tính là nhiều.

-Hợp tác vui vẻ.

Hứa Mạt vươn tay nói.

Nam Tương Y đưa tay ra, hai người bắt tay nhau. Người trong thư viện mặc dù không biết hai người đang nói cái gì nhưng khi nhìn thấy bọn họ bắt tay nhau, nhất thời lộ ra vẻ mặt quái dị.

Bắt tay có nghĩa là gì??

…………..

Hành tinh Bái Luân, thành phố Cương Khung, văn phòng chính phủ thành phố.

Thị trưởng Tôn Hữu Tài đang gọi video với Tôn Tiểu Tiểu.

Từ sau khi Tôn Hữu Tài đảm nhiệm chức thị trưởng, thành phố Cương Khung chưa từng gặp phải thảm hoạ quái thú nào, thiệt hại do cơn bão quân sự gây ra đã được khôi phục. Năm đó sau khi Hứa Mạt đi thành phố Xuyên Tinh, thành phố Cương Khung bên này cùng tập đoàn Tư Tháp Khắc bắt đầu hợp tác, về sau nữa, căn cứ được xây dựng dưới lòng đất bên ngoài thành phố Cương Khung, vô hình trung đã thúc đẩy không ít sản nghiệp.

Thành phố Cương Khung đang phát triển rất thuận lợi, thị trưởng Tôn Hữu Tài cũng sống rất thoải mái, không có áp lực bên ngoài, lại mập hơn một chút rồi.

-Tiểu Tiểu, khi nào thì đến thăm cha?

Tôn Hữu Tài mở miệng nói.

-Con bận rộn như vậy, nào có ở không.

Tôn Tiểu Tiểu mở miệng nói.

-Con bận cái gì chứ?

Tôn mập mạp nói:

-Chẳng lẽ con cũng là kỹ thuật viên sao?

-Cha thì biết cái gì, bổn tiểu thư còn rất nhiều việc phải làm.

Tôn Tiểu Tiểu hừ một tiếng, hiện giờ cô đã không còn là cô gái ngày xưa nữa, trở nên duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp hơn mấy năm trước một chút, tràn đầy hơi thở thanh xuân.

-Được được, con bận, có cha con là rảnh thôi.

Tôn mập buồn bực nói:

-Tiểu Tiểu à, con cũng không còn nhỏ nữa, ở căn cứ có gặp được người mình thích không?

-???

Tôn Tiểu Tiểu nhìn Tôn Hữu Tài nói:

-Tôn mập cha nói cho rõ ràng chút nha, cái gì gọi là con tuổi cũng không còn nhỏ, bộ bổn tiểu thư già lắm sao??

-Hai mươi rồi, không còn nhỏ nữa.

Tôn Hữu Tài nói:

-Không phải con còn nghĩ đến thằng nhóc Tiểu Thất kia đấy chứ?

-Cậu ta?

Tôn Tiểu Tiểu nói:

-Bổn tiểu thư thèm vào, không nghe cha nói nhảm nữa, con phải giúp Hứa Mạt ca ca làm đại sự.

-Chỉ bằng con?

Tôn Hữu Tài cười nói, còn làm đại sự, ở căn cứ lăn lộn đi.

-Tôn mập, chờ con đến xử lý cha.

Tôn Tiểu Tiểu tức giận nói, giọng điệu gì vậy?

-Được rồi, tiểu tổ tông, con cứ bận đi.

Tôn mập mạp cười khổ nói, sau đó cúp máy liên lạc, đối với tiểu tổ tông này hắn cũng bó tay.

Tôn Hữu Tài đứng dậy hoạt động, lớn tuổi, thân thể càng ngày càng mập, xương cốt cũng yếu đi.

Lúc này, có người gõ cửa văn phòng, sau đó thư ký đi vào, mở miệng nói:

-Thị trưởng Tôn, có người từ chính phủ liên bang hành tinh Bái Luân đến.

-Hửm?

Tôn Hữu Tài nhíu nhíu mày.

Hành tinh Bái Luân mặc dù là hệ thống liên bang nhưng trên thực tế ngoại trừ một số thành phố lớn, rất nhiều thành phố đều là tự trị, chẳng hạn như thành phố Cương Khung là một thành phố biệt lập, nằm ở khu vực trung tâm, vẫn luôn độc lập tự chủ, hầu như không có mối quan hệ nào với chính phủ liên bang.

Huống chi, hắn vô cùng rõ ràng biến cố phát sinh năm đó của hành tinh Bái Luân, hiện giờ chính phủ liên bang của hành tinh Bái Luân kỳ thật cũng chỉ là một chính phủ bù nhìn, bị người ngoài hành tinh khống chế.

Bọn hắn tới làm gì?

Tôn Hữu Tài chau mày, sợ là chẳng có việc gì tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận