Căn Cứ Số 7

Chương 966: Câu chuyện tuyệt vời

-Không sao, mọi người ăn trước đi.

Bây giờ Bạch Vi đã không còn trẻ trung nữa, nhưng những năm gần đây cô đã có cuộc sống rất mãn nguyện.

Năm đó khi ở thế giới ngầm, suýt nữa bị ông bố mê cờ bạc bán đi, trong sòng bạc gặp được Hứa Mạt, sau này tiểu thư Lăng Dung thu nhận cô, thế giới ngầm bạo động, cô theo tiểu thư Lăng Dung và lão gia Ba Đồ phiêu bạt khắp nơi, sau này trải qua rất nhiều chuyện.

Những chuyện lớn này dường như không có liên quan gì đến cô, nhưng vì mối quan hệ với Hứa Mạt, cô cũng đã tự mình trải qua, nhìn Hứa Mạt từng bước trưởng thành đến bây giờ.

Hứa Mạt thấy Bạch Vi vẫn đang bận làm nên cũng không miễn cưỡng.

-Yêu Nhi dạo này có nghe lời không.

Hứa Mạt nhìn Yêu Nhi hỏi.

-Anh, anh hỏi chị Lăng Dung đi.

Yêu Nhi nói.

-Yêu Nhi vẫn rất ngoan.

Lăng Dung nói:

-Còn cầu đó, đừng ở trường có gây thêm rắc rối gì nữa.

-Lăng Dung, cô không tin tưởng tôi như vậy à?

Hứa Mạt phiền muộn nói.

-Cậu vẫn luôn không thành thật.

Lăng Dung cười và nói:

-Đợi Linh tốt nghiệp rồi, các cậu kết hôn, tôi và Lăng Dung sẽ làm phù dâu cho hai người.

Linh trợn tròn hai mắt, kết hôn?

Cô vẫn chưa nghĩ đến việc này.

Vậy thì phải ngủ cùng nhau sao?

Nghĩ đến đây Linh cảm thấy mặt nóng bừng.

-Cô không nghĩ đến mình sao?

Hứa Mạt hỏi.

-Tôi?

Lăng Dung suy nghĩ:

-Tôi ở cạnh Tinh Vân cũng rất vui vẻ rồi.

Có lẽ cô sẽ không gặp được chàng trai mà cô yêu thích đâu.

Thật ra, cô luôn muốn đi theo Hứa Mạt, mặc dù cô biết điều này là không có khả năng, Hứa Mạt sớm muộn gì cũng phải kết hôn, đến lúc đó thì cô cũng không thể ở cùng được nữa.

Tình cảm của Lăng Dung với Hứa Mạt rất phức tạp, lúc còn ở thế giới ngầm, cô bắt đầu là đồng cảm và thương xót Hứa Mạt, coi hắn như em trai mình, nhưng sau này dần phát hiện Hứa Mạt trưởng thành và chín chắn, trở thành anh hùng của thế giới ngầm, cô lúc đó mang theo sự sùng bái, tận đáy lòng cũng có chút tình cảm.

Sau này đã xảy ra rất nhiều chuyện, Hứa Mạt càng ngày càng ưu tú, cô chỉ cần thấy Hứa Mạt vui vẻ là cô đã rất vui rồi.

Lăng Dung từng nghĩ xem đây là loại tình cảm gì, có thích, thiếu niên áo giáp đơn độc cầm đao lao vào bóng tối, rất khó mà không có rung động, nhưng nhiều hơn cả là tình thân, cô sớm đã xem Hứa Mạt như người nhà, có thể hy sinh tất cả, sẵn sàng âm thầm bảo vệ tình cảm mà không mong cầu điều gì.

Tình cảm này đã vượt qua là tình cảm nam nữ.

Cô biết, Hứa Mạt cũng như vậy, coi nhau như một phần cuộc sống của mình, hơn nữa hai người vô cùng hiểu ý nhau.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ lấy Hứa Mạt, nhưng cô lại muốn chứng kiến cuộc đời của Hứa Mạt, cho đến khi già đi.

Hứa Mạt thích Linh, cô ấy cũng thích, cô muốn thấy Hứa Mạt kết hôn, sinh con, tương lai có lẽ còn có thể trông nom con cho Hứa Mạt, nếu là con gái thì sẽ dậy nó âm nhạc.

Diệp Thanh Điệp ở bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, cô cũng nhìn ra được Lăng Dung và cô cũng giống nhau về điểm này, chỉ là dù tình cảm Lăng Dung dành cho Hứa Mạt vượt lên cả tình yêu nam nữ, nhưng không có nghĩa là cô vẫn có thể chấp nhận một mối tình cảm khác.

Cuộc đời của một cô gái, khi gặp được loại tình cảm này thì trái tim sẽ được lấp đầy.

Cô nhìn thấy Lăng Dung là cô gái lương thiện và đơn thuần, có trái tim chân thành với âm nhạc, chỉ cần Hứa Mạt bình an thì cô liền cảm thấy hạnh phúc.

So với sự thuần khiết của Lăng Dung, Diệp Thanh Điệp nghĩ lại mình, cô mặc dù có thể không cưỡng cầu điều gì, nhưng trong lòng không cách nào làm được giống như Lăng Dung.

Thỉnh thoảng ngồi trước gương, thấy thanh xuân dần dần trôi qua, đôi khi cũng cảm thấy chạnh lòng, mặc dù cô dường như chưa từng có thanh xuân.

Dù đôi lúc cũng thấy thương cảm, nhưng mỗi lần thấy Linh cô lại thấy cô và Hứa Mạt mới là một cặp trời sinh, bọn họ đi cùng nhau trông như một cặp tình nhân.

Vì vậy cũng không hối tiếc điều gì.

Bạch Vi xong việc cũng ngồi xuống và cùng ăn cơm tối.

-Tiểu thư Lăng Dung, cô còn nhớ trước kia trên sân thượng của cửa hàng bách hóa, chúng ta cũng ngồi quây quần cùng nhau ăn cơm như thế này không?

Hứa Mạt nhớ lại quá khứ, trong kìm được lòng gọi tên tiểu thư Lăng Dung, đối với Hứa Mạt cách xưng hô này cũng vô cùng thân thiết.

-Ừm.

Lăng Dung gật đầu:

-Nhưng điều kiện lúc đó rất khó khăn gian khổ.

-Mỗi tối sau khi ăn cơm xong Hứa Mạt đều đưa tôi về nơi ở.

Bạch Vi ở bên cạnh nói, nghĩ lại chuyện cũ trong lòng lại vô cùng cảm kích, Lăng Dung và Hứa Mạt đều sẵn sàng thả tự do cho cô chỉ cần cô gật đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.

Nhưng Bạch Vi nghĩ bản thân vốn là người trong địa ngục, được Hứa Mạt và tiểu thư Lăng Dung kéo ra từ trong địa ngục, cả cuộc đời này cũng sẽ đi theo tiểu thư Lăng Dung và Hứa Mạt.

Mọi người nói chuyện phiếm, Linh cũng không thể xem vào, đôi mắt xinh đẹp của cô chỉ nhìn mọi người, cái miệng nhỏ nhắn đang phồng lên vì thức ăn, vẫn đang chăm chú lắng nghe, như thể rất có hứng thú với quá khứ của Hứa Mạt.

Mặc dù chỉ là những cậu chuyện nhỏ nhặt nhưng nghe rất thú vị.

Tại sao cô không được cùng Hứa Mạt trải qua những chuyện này nhỉ.

Mặc dù những cô gái trước mặt đều khá xinh đẹp, nhưng không giống như những nữ sinh của trường Lô Tạp Tư, Linh không có chút căm thù nào cả, Linh biết họ đều là người nhà của Hứa Mạt.

Hứa Mạt là của cô thì người nhà của Hứa Mạt cũng là người nhà của cô.

Nhưng Diệp Thanh Điệp cũng vẫn hơi nguy hiểm, dáng người cô ấy rất đẹp, chính là kiểu mà Hứa Mạt thích!

Diệp Thanh Điệp lại không biết Linh có suy nghĩ về mình như vậy, cô cũng đang chăm chú nghe, cô cũng cùng Hứa Mạt trải qua mọi mọi chuyện ở thế giới ngầm, cô biết những lời nói bình thường đó nhưng đó là cả một câu chuyện tuyệt vời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận