Căn Cứ Số 7

Chương 390: Phong Tỏa

Hắn nâng cơ thể mình tiếp tục bay lên không trung.

-Tiểu Hân.

Một người phụ nữ từ trong đám đông chạy tới, nhào tới ôm lấy cô bé, nước mắt lưng tròng, bà quỳ trên mặt đất cúi đầu cảm ơn Hứa Mạt, sau đó xoay người ôm cô bé trong ngực bỏ chạy.

Trong thảm họa, con người trở nên vô cùng nhỏ bé và bất lực.

-Phập!

Ngay khi bọn họ đang ngây người trong chốc lát, một người khác trước mặt đã bị con quái vật xé thành mảnh vụn.

-Giết chết bọn chúng!

Trong đám đông có người hét lớn, khí huyết sôi trào, tất cả đều cầm súng bắn về phía quái thú.

Thành phố Cương Khung không kiểm soát vũ khí, ngay cả trong số những người bình thường, có rất nhiều người sở hữu súng.

Hơn nữa, rất nhiều người ở một mức độ nào đó đã hấp thu nguyên lực, mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn có một ít sức chiến đấu.

-Giết.

Hứa Mạt mở miệng nói, đội mũ bảo hiểm, nhặt khẩu súng sau lưng lên và bắn vào con quái vật trên không trung.

Diệp Thanh Điệp, Bản Trạch Danh cũng giơ súng lên, bắn vào không trung.

-Bằng, bằng, bằng…

Tay thiện xạ rất chính xác, quái vật đều bị hạ gục.

Đám người Lâm Tịch, Tôn Tiểu Tiểu cũng mang súng của nhà họ Tô ra, với hỏa lực mạnh mẽ.

Những con quái thú xông vào thành thị phần lớn đều là cấp B và cấp C. Quái thú cấp A vẫn là số ít, mấy con quái thú khổng lồ đều đang bị bao vây.

Nhưng vẫn không thể nào ngăn cản, rất nhiều máy bay chiến đấu đã bị phá nát, con quái vật cấp A+ đó cực kỳ hung bạo, máy bay chiến đấu không có đủ hỏa lực để tiêu diệt nó.

Lũ quái vật dường như đang lan rộng ra bên ngoài.

Nhưng vào lúc này, một vòng hỏa diễm được bắn ra ở khu vực bên ngoài, con quái vật phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Xa xa, một hàng cơ giáp đang bay lượn trên không trung.

Cơ giáp phía trước đang phá không với tốc độ cao, một tốc độ kinh hoàng, tay cầm một thanh kiếm năng lượng khổng lồ, nơi thanh kiếm đi qua, quái vật kêu gào thảm thiết.

-Chi viện của học viện siêu phàm tới rồi.

Có người khóc nức nở khi nhìn thấy cảnh tượng này.

-Là cơ giáp của lão Chiến Thần, chúng ta được cứu rồi.

Có một vài người lớn tuổi nhận ra chiếc cơ giáp dẫn đầu, là cơ giáp mà lão Chiến Thần đã điều khiển hai mươi năm trước.

Hứa Mạt nhìn về phía bên kia, học viện Nặc Á cách khe hở này gần nhất, hẳn là thầy đã dẫn người từ học viện Nặc Á đi tới.

Hắn cũng nhìn thấy cơ giáp của Lãnh Thu sư tỷ.

Nhóm người đầu tiên đến đây đều là lực lượng chiến đấu đứng đầu của học viện Nặc Á, được hỗ trợ bởi những người điều khiển cơ giáp cấp A.

Phương hướng xa xa, có rất nhiều máy bay hạ cánh sớm, không đến được khu vực quái thú tập trung.

Với sức mạnh của việc hạ cánh, nhiều sinh viên mặc áo giáp chiến đấu bước ra khỏi máy bay, họ đã đến chiến trường để hỗ trợ.

Học viện siêu phàm triệu hồi học sinh là tự nguyện tham chiến, không phải ép buộc, dù sao cũng sẽ gặp phải vô vàn nguy hiểm.

Mặc dù vậy, vẫn còn rất nhiều sinh viên tham gia chiến đấu.

Ký ức về lần so tài với quân khu phương Nam vừa qua vẫn còn mới nguyên, họ muốn chứng minh rằng mình không phải là những kẻ hèn nhát chỉ biết an nhàn và hưởng thụ.

Họ không nhất thiết phải là một anh hùng, nhưng họ chắc chắn là một người dũng cảm.

-Tiểu Tiểu, ở đây.

Tôn Mập hét lên từ xa, hắn đậu máy bay phía trên một chiếc xe ở ngã tư đường.

Đường phố đã bị tê liệt và tất cả các phương tiện đều đậu ở đó.

-Mọi người đi trước đi, tôi đến tập hợp.

Lâm Tịch mở miệng nói, cô là giáo viên, học sinh đều tham chiến, cô dĩ nhiên không thể rời đi.

-Tôi cũng không đi.

Bản Trạch Danh nói, hắn cũng là học sinh.

-Em cũng muốn giết quái thú.

Tôn Tiểu Tiểu hét lên.

-Giết cái rắm, lại đây.

Tôn mập mạp quát.

-Cha rống cái gì mà rống?

Tôn Tiểu Tiểu nói.

-Tiểu Tiểu, cha dẫn con về mặc cơ giáp, như vậy con sẽ giết người nhanh hơn.

Tôn mập nhẹ giọng nói.

Tôn Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, hình như cũng có lý.

-Vậy cũng được.

Cô miễn cưỡng đồng ý.

Tiểu Thất cũng bước lên phía trước.

-Cậu đi đâu đấy?

Diệp Thanh Điệp gọi cậu lại, nói:

-Chúng ta ở lại chiến đấu.

-Emm…

Tiểu Thất rụt đầu lại.

-Tôi muốn trở về lấy cơ giáp, chị Điệp, chúng ta cùng nhau quay về đi.

Hứa Mạt nói, trong lòng hơi lo lắng.

-Cậu trở về trước đi, tất cả mọi người đều đang chiến đấu, chúng ta sẽ cố hết sức cẩn thận.

Diệp Thanh Điệp đề nghị.

Hứa Mạt nhìn thoáng qua thầy ở bên kia, quái thú cỡ lớn đều bị cao thủ và máy bay chiến đấu của học viện Nặc Á chi viện ngăn cản.

-Mọi người cẩn thận một chút.

Hứa Mạt nói xong, sau đó xoay người nói:

-Chú Tôn, đưa cháu trở về đi.

-Được.

Tôn mập gật đầu, nhóm người đi về phía máy bay đậu.

Bước lên máy bay, trực tiếp khởi động, đi vòng sang một bên, tránh khu vực quái vật và rời khỏi đây với tốc độ kinh hoàng.

Trên máy bay còn có một màn hình, đang chiếu cảnh xâm lược ở các khu vực khác nhau của toàn bộ thành phố Cương Khung, giống như một bộ phim thảm họa quy mô lớn.

-Trước mắt thành phố Cương Khung có sáu lỗ hổng bị mở ra, quân đội, học viện siêu phàm cùng với các thế lực gia tộc lớn đang trợ giúp, vây kín kẽ hở. Bên ngoài thành phố đang phải đối mặt với áp lực lớn hơn, quân đội không thể huy động thêm nhiều binh lực hơn nữa, chỉ có thể hy vọng vào học viện siêu phàm cùng với lực lượng vũ trang thành phố Cương Khung có thể phong bế lỗ hổng.

Màn hình chuyển sang toàn bộ, phát hình ảnh của một chiến trường.

Chỉ thấy ở chiến trường này, quái thú bị phong toả tại một khu vực.

Trật tự bên ngoài khu vực này còn chưa hoàn toàn sụp đổ, rất nhiều người ở phía xa thậm chí còn nhìn về phía chiến trường.

-Nam Minh Hỏa Vũ, thiên chi kiều nữ cấp S của học viện Nam Minh, cô ấy mặc áo giáp chiến đấu cấp A và dẫn đầu một lực lượng thần bí bao vây khoảng trống này. Bên cạnh cô là chàng trai thần bí trong lời đồn tình ái với cô sao? Lực lượng vũ trang mà anh ta mang đến vô cùng lợi hại, đều là cơ giáp cao cấp, hoàn toàn phong tỏa khu vực này.

Phóng viên hưng phấn nói:

-Đây cũng là khu vực đầu tiên được kiểm soát, nhóm cơ giáp phong tỏa khu vực xung quanh, không có quái vật nào có thể chạy thoát. Xem ra, mắt nhìn người của nữ thần Nam Minh cũng xuất sắc như thiên phú của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận