Căn Cứ Số 7

Chương 99: Cùng nhau uống một ly

-Phanh!

Một tiếng nổ, chiến đao chém trên cổ Khải Tát, đầu của Khải Tát đập thật mạnh xuống mặt đất, bị choáng một trận, đầu truyền đến một cơn đau nhức.

Hắn hoảng hốt một lúc, khi tỉnh táo lại Hứa Mạt đã đứng ở bên cạnh hắn, chiến đao chỉ vào cổ hắn, nói:

-Giơ tay.

Khải Tát có chút mờ mịt, thấy chiến đao của Hứa Mạt chỉ vào cổ hắn nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng về phía trước, không nhìn hắn, đây là tư thế vô cùng coi thường.

Trái tim run rẩy một trận, cánh tay có hơi run run, nhưng hắn vẫn giơ hai tay lên nhận thua, hắn không biết chắc chắn nếu hắn cự tuyệt thì Hứa Mạt sẽ làm ra chuyện gì.

Độc Long vẫn chưa phản ứng lại, tiếng hô Khải Tát còn to hơn cả của hắn, là tuyển thủ mầm mống số một.

Thế đây là tình huống gì?

-Giơ tay.

Hứa Mạt thu đao từ trên cổ Khải Tát về, nhìn thoáng qua Độc Long, giọng nói mang theo thái độ coi thường.

Sắc mặt Độc Long có chút khó coi, hắn hơi giãy dụa, dường như vẫn muốn đấu tiếp.

Nhưng thái độ khinh thường mọi thứ của Hứa Mạt kia, còn có một đao vừa rồi, khiến hắn không còn tự tin.

Hứa Mạt nhíu mày, động tác trên tay khẽ thay đổi, chiến đao thu về, Độc Long thấy một màn như vậy, tự tin dường như bị đánh gãy, thở dài, giơ hai tay lên.

Thế nhưng một vạn người trên khán đài lại im lặng một lúc.

Dường như chính bọn họ cũng không biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

Kẻ sống tạm bợ?

Ai mới là kẻ sống tạm bợ?

Giữa sân đấu của đấu trường, Hứa Mạt thu đao trở về, nhưng lại làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác, vô địch tịch mịch!

Giống như là người ở nơi này chẳng có ai xứng làm đối thủ của hắn.

Âm thanh ồn ào lục đục truyền ra, ai cũng đang bàn tán xôn xao, mọi người đều nhận ra được người nọ là một cao thủ, chẳng qua bởi vì vi tích phân nên chỉ có thể từ hạng dưới của đấu trường một đường đi lên.

Tình huống này thỉnh thoảng sẽ xảy ra, nhưng Khải Tát và Độc Long cùng gặp phải, cũng coi như là bọn chúng không may mắn.

Người này, sức chiến đấu tuyệt đối phải là cấp bậc kim cương.

Trận đấu cấp bậc hoàng kim, căn bản không chứa nổi hắn.

Một màn hình thật lớn xuất hiện, vô số ánh mắt nhìn lên tên của người đứng vị trí thứ nhất.

Người mặc giáp!

Trong góc khán đài, trái tim Lăng Dung rung động.

Người mặc giáp, ngày hôm đó trước khi ly biệt, cô đã mặc giáp cho Hứa Mạt.

Là Hứa Mạt phải không?

Khán đài quá lớn, đấu trường thi đấu cũng quá lớn, Hứa Mạt căn bản không nhìn thấy cô.

Cô xoay người chạy ra khỏi khán đài.

Lúc Lăng Dung đi tới bậc thang bên ngoài đấu trường đã có rất nhiều người lục đục đi ra, cô đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng cô lại không nhìn thấy được bóng dáng của Hứa mạt.

Hứa Mạt đã rời đi từ trước, đây là tác phong trước sau như một của hắn.

Hắn không muốn để người ta biết hắn là ai.

Chỉ cần hắn không muốn, không ai có thể theo dõi hắn.

Bởi vậy khi ở trên đấu trường, hắn cũng không để ý mà kiêu ngạo hơn một chút.

Trên thực tế, những gì hắn đã làm một năm qua, ở trên đấu cũng chưa tới mức kiêu ngạo.

Đấu trường thi đấu chính là cái máy rút tiền của hắn, trận đấu bậc hoàng kim đối với hắn mà nói thì không có ý nghĩa gì, nhưng trận đấu bậc kim cương và ngôi sao, hắn thật ra lại có chút mong chờ, muốn xem xem tiêu chuẩn của người có sức chiến đấu đứng đầu thế giới ngầm là như thế nào?

Thư ký Kim là thư ký của chủ tịch quốc hội tiền nhiệm, sức chiến đấu của hắn cũng được xem như là tiêu chuẩn của thế giới ngầm, so với sức mạnh của thư ký Kim, hẳn là có thể xem như là sức chiến đấu đứng đầu.

Đương nhiên, đây là loại trừ tình huống mượn vũ khí khoa học công nghệ từ bên trên.

Còn có gen chiến sĩ.

Hắn từng ở thế giới trên mặt đất, tự nhiên sẽ biết trình độ khoa học kỹ thuật ở thế giới này là rất cao.

Hứa Mạt về quán rượu trước, Diệp Thanh Điệp và Tiểu Thất về sau hắn muộn không ít.

Lăng Dung đợi thật lâu cũng không tìm được người, nghĩ rằng đã mất dấu ở trong đám đông, cũng thất vọng rời đi.

........

Ban đêm, quán rượu mở cửa nghênh đón vị khách đầu tiên, dĩ nhiên là Tinh Vân.

Bên cạnh cô có một đôi tình lữ, người con gái ăn mặc gợi cảm hở hang, khiến trí tưởng tượng của người ta bay xa, người con trai thì tuấn tú phi phàm, với mái tóc vàng óng, chíng là Tô Phi và Khải Tát.

Đi vào quán rượu, ba người tìm một vị trí ngồi xuống, gọi ít rượu và đồ nhắm.

Tiểu Thất ghi nhớ, đi đến sau quầy bar, nói với Hứa Mạt:

-Anh Mạt, bạn của anh.

-Thấy rồi.

Hứa Mạt cúi đầu làm việc của mình.

-Cô ấy đang nhìn anh kìa.

Tiểu Thất nói, Hứa Mạt ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tinh Vân mỉm cười với hắn, Hứa Mạt gật đầu đáp lại.

Ở trong thành bang chính, tuy Tinh Vân có quen biết một số “bạn bè” nhưng cô biết kỳ thật mấy người đó cũng chẳng tính là bạn bè, cô chán ghét tất cả mọi thứ ở nơi này, nhưng nhìn thấy Hứa Mạt, cô sẽ cảm thấy thư thái, đây là người bạn duy nhất cô có thể nhìn thấy.

Hứa Mạt pha rượu xong, tự mình mang tới.

-Chào buổi tối, cô Tinh Vân.

Hứa Mạt đem rượu đặt lên bàn của ba người đang ngồi.

-Chào buổi tối.

Tinh Vân mỉm cười đáp lại.

-Tinh Vân, hai người quen nhau sao?

Tô Phi tiến lên liếc mắt đánh giá Hứa Mạt, bartender lớn lên trông thật đẹp trai.

-Hứa Mạt là bạn của tôi.

Tinh Vân cười giới thiệu, nói:

-Đây là Tô Phi.

-Cô Tô Phi, chào buổi tố,

Hứa Mạt mỉm cười nói, nhưng thật ra lại có chút kinh ngạc trước sự thay đổi của Tinh Vân.

Nếu là so với trước kia, với tính cách kiêu ngạo của Tinh Vân, sợ là sẽ không ở trước mặt bạn bè giới thiệu một người bạn là “bartender” đâu nhỉ, dù sao cũng không vẻ vang gì.

Hơn nữa cô còn tươi cười thản nhiên, Hứa Mạt có thể cảm thấy được Tinh Vân đang thật lòng.

Tô Phi có vẻ có chút không ngờ tới, nhìn Hứa Mạt nói:

-Nếu là bạn của Tinh Vân, ngồi xuống cùng nhau uống một ly?

Hứa Mạt nhìn thoáng qua quán rượu không có ai khác, liền gật đầu ngồi bên cạnh Tinh Vân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận