Căn Cứ Số 7

Chương 97: Tốc độ khủng khiếp

Người tham gia thi đấu trận đấu bậc kim cương hẳn là sẽ mạnh hơn một ít, về phần trận đấu bậc ngôi sao, một năm chỉ có một lần, chỉ có cao thủ cấp cao nhất mới có cơ hội tham chiến.

Dùng lời của Tiểu Thất để nói thì đây chính là máy rút tiền của Hứa Mạt.

Về phần tuyển thủ dự thi còn lại, chỉ cần Hứa Mạt đồng ý thì bọn họ có thể tranh được vị trí thứ hai.

Một vị trí khác trên khán đài.

Tinh Vân cũng đến đây, cô mặc đơn giản sạch sẽ, ngồi bên cạnh cô là một người con gái ăn mặc sexy, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống một người đàn ông mặc áo giáp trong tay cầm một chiếc búa to, mặt nạ của hắn như là một ác ma địa ngục.

Người này có biệt danh là Khải Tát, trận đấu bậc hoàng kim trước đó đã giành được vị trí thứ nhất, sức chiến đấu cực mạnh, bởi vậy nên nhân khí cực cao.

-Tinh Vân, cậu có nghe được không, bọn ho đều đang hô to tên của Khải Tát đó.

Tô Phi nói với Tinh Vân, cô là người sống ở thành bang chính, cũng được coi là quý tộc ở thành bang, sở dĩ cùng Tinh Vân quen biết là bởi vì người đàn ông của mẹ Tinh Vân là nghị viên của thành bang.

Ngài nghị viên này dẫn theo Tinh Vân tham dự qua một số hoạt động, với thân phận là hậu bối.

Nhưng rất nhiều người đều nhìn ra được, lão nghị viên kia có một số ý nghĩ đối với Tinh Vân.

Về phần có ra tay hay không, không ai biết.

-Ừm.

Tinh Vân gật đầu.

-Khải Tát quen biết không ít thanh niên vĩ đại ở thành bang, sau này giới thiệu hai người với nhau một chút, nhìn xem trên người hắn có phải có loại hình tượng mà cậu thích không.”

Tô Phi mỉm cười hỏi thăm dò.

Tinh Vân không có tâm tư gì, cô biết cô không phải cùng loại người giống Tô Phi.

Lúc này cô lại nhớ tới tối hôm qua ở trong quán rượu, có thể ở nơi này gặp được Hứa Mạt khiến trong lòng cô có được một tia an ủi, cô nghĩ sau khi trận đấu kết thúc sẽ lại đi đến quán rượu.

Nghĩ vậy, trong lòng Tinh Vân ẩn ẩn có vài phần mong chờ.

Không thấy Tinh Vân trả lời, Tô Phi nói:

-Tinh Vân, cậu đang nghĩ cái gì vậy?

-A...

Tinh Vân phục hồi tinh thần, nói:

-Tô Phi, cậu nói gì thế?

Tô Phi trắng mắt liếc cô một cái, cười nói:

-Cậu nói xem Khải Tát có thể lấy được vị trí thứ nhất không?

Tinh Vân nhìn về phía giữa sân thi đấu, cô đối với đấu trường thi đấu này không thấy hứng thú, nhẹ giọng nói:

-Không biết nữa.

-Đương nhiên là có thể, lần trước người đứng thứ nhất chính là hắn, một hồi thi đấu, thắng được năm vạn đồng liên bang.

Tô Phi cười nói:

-Sau khi trận đấu kết thúc tớ giúp hắn mời khách.

Tinh Vân không nói gì thêm, năm vạn đồng liên bang, đối với cô mà nói thật sự là rất nhiều, trước kia khi ở cạnh cha, cô không có nhiều khái niệm về tiền bạc cho lắm, nhưng cũng chưa từng có tiêu tiền như nước.

Hiện tại, đi ăn nhờ ở đậu ....

Trong một ngóc nhỏ của đấu trường thi đấu, một người con gái im lặng ngồi ở đó nhìn đấu trường thi đấu.

Trước kia Lăng Dung ghét nhất là đấu trường thi đấu, nhưng hiện tại cô sẽ ngẫu nhiên đến nhìn xem.

Một năm trước, cô giúp Hứa Mạt mặc áo giáp, sau đó Hứa Mạt cầm chiến đao trong tay rời đi, đến tận bây giờ vẫn chưa gặp lại.

Cô thậm chí còn không biết Hứa Mạt còn sống hay đã chết.

Cô ngẫu nhiên sẽ đến đấu trường để nhìn thử, nhìn xem có thể tìm thấy được bóng dáng của Hứa Mạt hay không.

Cùng với một giọng nói truyền ra, trận đấu bắt đầu, hai mươi người đồng thời tiến vào chiến trường, có vài người chạy tới phía Khải Tát, hiển nhiên đã tính toán muốn giải quyết đối thủ khó nhằn nhất trước.

Âm thanh hò hét đinh tai nhức óc truyền tới, Khải Tát cầm trong tay búa chiến đấu nguyên lực hướng tới đám người đang xông tới, mặt đất giống như bị chấn động, chẳng qua là đã bị bao phủ bởi tiếng gầm bên trong.

-Oong!

Búa chiến đấu chém ra, bổ thẳng về một phía vào người trước mặt, trọng kiếm trong tay trực tiếp bị đánh bay, sau đó búa chiến đấu đập thẳng lên người tên đó, âm thanh chói tai truyền tới, áo giáp bị rách tan tành, một tia máu xuất hiện, cơ thể tên đó bị đánh bay ra ngoài.

Rồi ngã xuống.

Sau khi ngã xuống, hắn lập tức giơ hai tay lên ý bảo là muốn đầu hàng bỏ cuộc, để tránh về sau bị thương thêm.

Chiến đấu trong đấu trường có thể có máu, có thể có chém giết.

Nhưng chỉ cần nhận thua trước, người dự thi bình thường sẽ không tiếp tục công kích, cũng không cần phải giết chết để tự mình rước thêm phiền toái không cần thiết.

-Bụp, bụp, bụp!

Liên tục vài thân thể bị búa đánh bay ra ngoài, tiếng hô Khải Tát rung trời, thế như chẻ tre, giống như không có người nào có thể kháng cự.

-Tinh Vân, cậu thấy gì chưa?

Tô Phi đặc biệt hưng phấn, nhìn chăm chú lên đấu trường nói.

-Ừm.

Tinh Vân không mấy hào hứng.

-Anh Mạt, anh đến mà ra tay đi ơ.

Tiểu Thất nhìn Hứa Mạt còn đang đứng ở một bên nghỉ ngơi, lần đầu tiên thi đấu trận đấu bậc hoàng kim mà lại bị hắn coi nhẹ.

Chẳng qua lúc này, có một người đi tới hướng của hắn, ánh mắt người này mang theo vài phần âm hiểm, đấu trường thi đấu dựa theo xếp hạng để lấy tiền thưởng, đám ngu xuẩn kia vội vàng liên thủ tấn công Khát Tát, hắn ta có thể chờ bọn chúng bị knock out trước.

Nhưng mà trước đấy phải giải quyết một tên cái đã.

-Phanh.

Thân thể hắn ta vọt tới trước mặt Hứa Mạt, trên người hắn có áo giáp cơ giới, một dây xích bén nhọn thẳng tắp quật về phía Hứa Mạt, dây xích từ phía dưới cơ giới bắn ra với tốc độ khủng khiếp, nếu bị đánh đúng sợ là sẽ bị thương nặng.

Hứa Mạt liếc mắt nhìn đối phương một cái, lúc dây xích tới gần thì hắn hơi nghiêng người, nhẹ nhàng tránh đi.

Đối phương bẻ hướng dây xích, hòng bao lấy cơ thể Hứa Mạt, liền thấy Hứa Mạt bước một bước, thân thể vọt tới trước mặt hắn, dây xích vẫn chưa đuổi tới, chiến đao trong tay đã chém tới hắn ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận