Căn Cứ Số 7

Chương 120: Lưu luyến

Chí ít ở thế giới dưới lòng đất này, cho đến nay hắn còn chưa gặp được đối thủ.

Vì vậy, hắn muốn xem thử xem đối thủ ở sàn thi đấu thiên cấp có trình độ như thế nào.

Thân thể hắn lao thẳng về phía trước xuyên qua màn mưa đạn, vậy mà không hề bị một chút nào, hoàn mỹ tránh được tất cả hỏa lực.

Thấy Hứa Mạt tiến lại gần, đám người trong đội ngũ hộ vệ thành bang chỉ cảm thấy có chút tuyệt vọng.

Bọn hắn cũng được xem là nhân vật tinh anh, từ trước đến giờ chưa từng có ai khiến cho bọn hắn có cảm giác bị áp lực mạnh như vậy cả.

Từ góc nhìn của bọn hắn, chiến đao đen nhánh đến gần rồi quét ngang qua.

Phòng ngự của chiến giáp không chịu nổi một đòn, từng chiếc đầu lâu bay lên không trung.

Một ít người gan lớn vẫn chưa rời đi, đứng ở xa nhìn lại thấy cảnh này trong lòng cũng giật mình thon thót.

Thảo nào đội hộ vệ thành bang lại phái ra đội hình mạnh như vậy chấp hành nhiệm vụ.

Nhưng vẫn không đủ.

Người mặc chiến giáp đen nhánh kia giết bọn hắn dễ như trở bàn tay vậy.

Săn bắt bị giết ngược, mà còn là bị tàn sát.

Không có ai là đối thủ của hắn.

Thành viên đội hộ vệ thành bang tập hợp bao vây, bao gồm cả hai tên quan chỉ huy, tất cả đều bị giết chết tại chỗ.

Nhiệm vụ thất bại.

-Đây là những người của quán rượu nhỏ kia?

Những người đứng xem ở xa vẫn cảm thấy như đang nằm mơ vậy, thật sự khó tin.

Có người mới ban nãy còn uống rượu trong đó.

Bà chủ quán rất xinh đẹp.

Người pha chế rượu tuổi trẻ đẹp trai.

Bọn hắn vậy mà lại là tội phạm giết chết nghị viên Thái Luân, tiêu diệt đội chấp pháp?

Mấy người Hứa Mạt không quan tâm đến suy nghĩ của những người này, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước.

Mấy người thậm chí còn không vội rời đi mà quay lại đống đổ nát thu thập thứ đáng giá, còn có rất nhiều tiền Liên bang.

Sau khi thu thập xong, bọn hắn mới biến mất trong bóng tối, dường như lần vây quét này với bọn hắn hoàn toàn không có gì đáng bận tâm.

Chỉ có chút buồn bực vì phòng tu luyện và không ít đồ tốt đều bị hủy mất, lại phải lần nữa xây lại.

…..

Tại một chỗ khác của thành khu.

Trong đêm tối hai tiếng hét thê thảm truyền ra.

Hai tên hộ vệ thành bang ngã trên mặt đất, trên người có vết cào.

Là hai người được phân công đến áp giải Tinh Vân, bọn hắn muốn dẫn Tinh Vân đi, nhưng nửa đường xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Thân thể Tinh Vân vẫn tiếp tục phát sinh biến hóa.

Hai người kia đã bị giết.

-Chuyện gì xảy ra?

-Ai ở đó?

Thành viên đội chấp pháp tuần tra xung quanh nghe thấy động tĩnh chạy đến, bọn hắn nhìn về phía bóng dáng đang ngồi xổm trên mặt đất.

Dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt của bọn hắn lập tức thay đổi khi thấy người kia trên lưng mọc ra một đôi cánh.

Bọn hắn chưa từng gặp ai mọc cánh ở thế giới dưới mặt đất này.

-Quái vật!

Bọn hắn lập tức nổ súng liên tục, tiếng súng vang lên trong bóng tối, những viên đạn bắn thẳng về phía quái vật.

-Phanh, phanh…

Đạn bắn vào trên người đối phương, nhưng quái vật này vẫn đứng tại kia như cũ.

Thân thể bọn hắn run rẩy, có chút sợ hãi, chân cũng bước lùi dần về sau.

Bỗng nhiên quái vật ngẩng đầu lên, quái vật khiến bọn hắn sợ hãi lại có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, giống như thiên sứ sa đọa.

Hơn nữa, đôi mắt của nàng đang rơi lệ, dường như cực kỳ đau đớn.

-Vì cái gì…

Quái vật thì thào nói nhỏ, trong mắt có nước mắt nhỏ giọt rơi xuống.

Người của đội chấp pháp tiếp tục nổ súng, thân thể quái vật cử động, tốc độ cực kỳ nhanh lao thẳng về phía bọn hắn.

-Phốc…!

Tay quái vật hóa thành lưỡi dao, trực tiếp xoẹt qua khuôn mặt của bọn hắn, tiếng kêu thảm thiết truyền ra, mấy tên tuần tra ngã xuống trong đống máu.

Quái vật này là Tinh Vân sau khi trải qua biến dị.

Nàng nhìn hai tay của mình, nước mắt lại rơi.

Nàng mọc ra móng tay rất dài, còn giống như lưỡi dao, vừa cứng vừa sắc.

Quái vật.

Nàng trở thành quái vật rồi sao?

Vì sao lại như vậy, vì sao phải ép nàng biến thành như vậy?

-A…

Tinh Vân hét lên một tiếng hét dài mang theo sự không cam tâm, tiếng hét này phá tan bóng tối, mang theo vô tận thống khổ cùng đau xót.

Dường như nghĩ tới chuyện gì đó, Tinh Vân chạy về một hướng.

Đó là hướng quán rượu nhỏ.

Khi hai người đội hộ vệ thành bang tới áp giải nàng đi, nàng nghe thấy bọn họ trò chuyện, nói bên đó cũng đang thi hành nhiệm vụ, bọn hắn muốn bắt cả Hứa Mạt.

Tốc độ của Tinh Vân rất nhanh, nhanh đến mức trước đây nàng không thể ngờ tới.

Khi nàng tới quán rượu nhỏ, nơi này có rất nhiều thi thể.

Quán rượu đã trở thành một đống đổ nát.

Trong lòng Tinh vân tràn ngập sợ hãi, nàng đi về hướng về đống phế tích của quán rượu.

Hai tay hóa thành móng vuốt sắc bén điên cuồng đào bới phế tích, nước mắt rơi xuống trên đống phế tích.

-Đừng mà…

Trong miệng Tinh Vân truyền ra giọng nói làm lòng người tan nát.

Nàng không muốn Hứa Mạt chết.

Không tìm thấy.

Tinh vân tiếp tục đào, không hề dừng lại.

Từ phía xa có người nhìn thấy động tĩnh bên này cũng bị dọa cho phát sợ, ngay chủ thành khu thành bang vậy mà xuất hiện quái vật.

Có chuyện gì xảy ra tối nay thế?

Những chuyện bất thường liên tục xảy ra.

Tinh Vân bới rất lâu vẫn không rời đi, người của đội hộ về và chấp pháp thành bang cũng chạy đến.

Chuyện bao vây và bắt giữ ở quán rượu thất bại, cô gái kia sao cũng biến thành quái vật rồi?

Bọn hắn chĩa súng vào Tinh Vân, trực tiếp nổ súng.

Chùm sáng năng lượng bắn trên người Tinh Vân, xuyên qua da thịt, cơ thể cô bị hất ngược ra sau, lăn lộn trong đống đổ nát.

Da thịt truyền đến cảm giác bị thiêu đốt, nhưng nàng lại dường như không có cảm đau đớn gì.

Đứng lên lại tiếp tục đào bới phế tích.

Như thể phát điên.

Đó là chấp niệm của nàng.

Nàng dường như không hề biết đau, trước đó nàng đã trải qua cảm giác đau đớn còn hơn thế này, đau đớn đến tận tim gan.

Cho dù là mạng sống này, đối với nàng cũng đã không còn gì đáng để lưu luyến nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận