Căn Cứ Số 7

Chương 651: Diễu võ giương oai

-Thân thể vô cùng khỏe mạnh.

Tương Diệp vừa cười vừa nói.

-Vậy thì tốt rồi.

Tổng thống gật đầu cười, hai người ngẫu nhiên trò chuyện, Hứa Mạt và Sử Cường im lặng đi ở phía sau, thưởng thức phong cảnh.

Phía trước lần lượt xuất hiện những người của Tương gia, trong khu vườn đang bố trí tiệc tối, nhìn thấy một đoàn người đến, không ít người tiến lên bắt tay.

-Tương Nam.

Một nam thanh niên bắt tay với Hứa Mạt rồi giới thiệu.

-Hứa Mạt.

Hứa Mạt đáp lại, hắn phát hiện Tương Nam đang đánh giá hắn.

Chuyện như thế này hắn vẫn chưa có quen.

-Ngồi xuống hết đi.

Tương Diệp nói, nơi này đã chuẩn bị một bàn yến tiệc dài, có thể ngồi được rất nhiều người. Đám người nhao nhao ngồi xuống, Sử Cường lôi kéo Hứa Mạt ngồi xuống ở một chỗ phía trên.

Lát sau, bên trong Tương gia đi đến một vị lão nhân, đi bên cạnh ông có không ít người, giống như là những ngôi sao đứng xung quanh mặt trăng vậy.

Tất cả mọi người đều đứng lên, Hứa Mạt cũng đứng dậy theo.

Lão nhận đi đến vị trí chính giữa trên bàn tiệc dài.

-Tương lão.

-Cha.

-Ông nội.

Đám người ồn ào chào hỏi, Hứa Mạt đứng nhìn lão nhân. Tuổi tác đã cao, nhưng lại rất có sức sống, trên người mang theo khí thế uy nghiêm, như thể là do sống lâu trong môi trường cao cấp mà hình thành.

Ánh mắt hắn nhìn sang đám người xung quanh, tới chỗ Hứa Mạt liền hơi dừng lại rồi nói:

-Ngồi đi.

Nói xong, ông ngồi xuống, đám người còn lại mới ngồi theo.

-Doãn Nhi về đấy à.

Ánh mắt Tương lão nhìn về phía Tương Doãn Nhi, sự nghiêm nghị bỗng biến mất hóa thành vẻ hiền lành.

Trong nhà, ông thương nhất chính là cô cháu gái này.

-Ông nội.

Tương Doãn Nhi lên tiếng:

-Gần đây không về thăm ông.

-Còn biết nhớ thương lão già này hả?

Tương lão cười nói:

-Tới ngồi cạnh ta đi.

-Vâng.

Tương Doãn Nhi gật đầu, cô và cha cô Tương Diệp đổi vị trí, ngồi ở bên cạnh lão nhân, đối diện cô là tổng thống liên bang.

Không ít hậu bối hâm mộ nhìn Tương Doãn Nhi, con cháu cũng có thứ tự, vị trí vốn không nên ngồi loạn, nhưng lão nhân sủng ái Tương Doãn Nhi nên không quan tâm đến những lễ nghi phiền phức này. Tương Diệp nhường chỗ cho con gái của mình tất nhiên sẽ không để ý. Điều này cho thấy lão nhân rất yêu thương con gái của hắn.

-Xuyên tiên sinh, chính sự gần đây thế nào?

Tương lão nhìn tổng thống liên bang hỏi.

Tổng thống ngồi nghiêm chỉnh, mặt hướng về lão nhân, hơi cúi đầu trả lời:

-Thưa Tương lão, mọi chuyện đều tốt.

-Ừ.

Tương lão gật đầu nhẹ:

-Tổng thống tiên sinh chính sự bận rộn, vất vả rồi.

-Vì liên bang phục vụ là điều tất nhiên.

Tổng thống đáp lại.

Hứa Mạt yên tĩnh ngồi ở vị trí của mình, vị lão nhân trước mặt này, đến tổng thống liên bang mà cũng lo sợ, có thể thấy địa vị chênh lệch nhiều thế nào.

Đây mới là người cầm quyền sau màn thực sự của liên bang.

-Là phó cục trưởng cục Thần Kiếm sao?

Lão nhân nhìn về phía Sử Cường, chỉ thấy Sử Cường cười trả lời:

-Vâng Tương lão, tôi là Sử Cường.

-Trưởng cục chỗ các cậu đã lâu rồi chưa đến chỗ ta.

Tương lão nhàn nhạt mở miệng.

-Bình thường cục trưởng có rất nhiều việc phải làm, đến cục Thần Kiếm còn không thấy được người, Tương lão đừng trách ông ấy.

Sử Cường khách khí trả lời.

-Nào dám, già rồi, sao dám trách cục trưởng của các cậu.

Lão nhân lãnh đạm nói.

-Tương lão nói quá rồi, cơ thể ngài còn khỏe mạnh như vậy, trở về tôi sẽ báo lại với cục trưởng để ông ấy đến thăm ngài.

Sử Cường đáp lại.

Lão nhân không nói gì thêm, ánh mắt chuyển từ Sử Cường sang Hứa Mạt đang ngồi bên cạnh.

-Hứa Mạt.

Tương lão gọi một tiếng.

-Vâng Tương lão.

Hứa Mạt gật đầu với lão nhân.

-Cậu cũng tới ngồi cạnh ta đi.

Tương lão nói. Câu nói này khiến cho người ở trên bàn đều sửng sốt, động tác tay ngừng lại, kinh ngạc nhìn lão nhân rồi nhìn về phía Hứa Mạt, nội tâm gợn sóng dữ dội.

Tương Doãn Nhi là con cháu, Tương lão yêu quý cháu gái để cô ngồi bên cạnh là để biểu thị cho sự cưng chiều, người trong nhà không có ý kiến gì.

Nhưng Hứa Mạt mà lại ngồi bên cạnh?

Cái này thì hơi có ý tứ sâu xa rồi.

Tổng thống liên bang cũng hơi ngạc nhiên, nếu như để Hứa Mạt ngồi cạnh lão nhân, như vậy, tất nhiên sẽ không có chuyện Tương Doãn Nhu phải nhường chỗ. Mới vừa rồi lão nhân cố ý để Tương Doãn Nhi đi qua, sao giờ lại để cô rời đi được.

Vậy là ý chỉ hắn phải nhường chỗ.

Tổng thống liên bang rất thức thời đứng dậy, mỉm cười nhường vị trí lại, nhìn như chẳng thèm để ý.

Sử Cường cũng bất ngờ, trong lúc nhất thời sững sờ một lúc lâu, thấy Hứa Mạt vẫn không có phản ứng, hắn liền đá đá Hứa Mạt. Nếu lão nhân đã mở lời thì cứ qua ngồi đi.

Cơ mà, hắn lại cảm thấy không được ổn lắm nha, lão nhân hình như rất coi trọng Hứa Mạt.

-Vâng, Tương lão.

Hứa Mạt đứng dậy, đi đến bên cạnh tổng thống tiên sinh, ông ta khẽ gật đầu với hắn, hai người thay đổi vị trí.

-Đều ăn đi thôi.

Tương lão động đũa trước, lập tức những người còn lại cũng bắt đầu dùng cơm. Trong lòng bọn họ hiện tại mỗi người đều có một ý nghĩ riêng. Tương Doãn Nhi ở đối diện cũng nhìn Hứa Mạt.

Hứa Mạt cũng vừa vặn đang nhìn cô, hai người đối mặt, Tương Doãn Nhi mỉm cười, vô cùng tỏa nắng.

-Hứa Mạt.

Tương lão gọi.

Hứa Mạt ngẩng đầu nhìn về phía lão nhân, chỉ nghe ông nói:

-Cậu đi từ thành phố Cương Khung đến hiện tại, cũng không dễ dàng gì nhỉ?

Hiển nhiên, hắn đã điều tra Hứa Mạt, biết được quá khứ đã qua của hắn.

-Có một chút ạ.

Hứa Mạt gật đầu.

-Ở thủ phủ, có rất nhiều người được hưởng điều kiện phát triển, tài nguyên tốt nhất, nhưng chỉ có một cái giải thi đấu người siêu phàm, ba vị trí đầu đều bị người ngoài hành tinh chiếm hết, chẳng chen vào nổi.

Lão nhân với chuyện này hơi bất mãn, tức giận nói:

-Chính bởi vì thế mà đám người hành tinh này ở tinh cầu của chúng ta diễu võ giương oai, tự coi mình là cao quý, lẽ nào lại như vậy.

-Các vị tiền bối dùng máu tươi của mình tạo ra liên bang, thành lập trật tự bây giờ, thế nhưng trước mặt đám hậu bối ở hành tinh khác thì lại phải ăn nói khép nép, để tiền bối xấu hổ.

Lão nhân nói tiếp, xem ra chính là phía cương quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận