Căn Cứ Số 7

Chương 192: Nhục nhã

Hứa Mạt đi tới phía sau Lâm Giản, yên lặng đứng đó.

Lâm Giản quay đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, trong lòng càng thêm buồn bực.

Cô ấy không thích bị theo dõi.

Ấn tượng của cô về Hứa Mạt ngày càng tệ.

Đương nhiên, Hứa Mạt cũng chả thích Lâm Giản.

Ở trong mắt hắn, Lâm Giản cơ bản thuộc loại ‘ngu ngốc’.

Nếu như chị Điệp có thân phận của cô, có lẽ chị ấy có thể hoàn thành một cách hoàn hảo.

Nghĩ đến đây, Hứa Mạt thầm nghĩ, nhất định phải để cho chị Điệp sống một cuộc đời tốt đẹp.

Lâm Giản một mình uống rượu, nhưng tâm trạng hình như cũng không tốt hơn bao nhiêu.

-Đã lâu không gặp, có thể ngồi xuống uống với nhau vài ly không?

Có mấy người đi tới, nâng ly với Lâm Giản, nói.

-Không có hứng.

Lâm Giản lạnh lùng đáp lại.

-Nhị tiểu thư vẫn lạnh lùng như vậy.

Mấy người họ cũng không thèm để ý đến thái độ của Lâm Giản, trực tiếp ngồi xuống.

Lâm Giản nhíu mày.

Ai đó đã tiến lên cụng ly với cô ấy.

Trong lòng Lâm Giản buồn bực, đổ hết rượu trong ly ra ngoài.

Đối phương cười cười, cầm lấy chai rượu bên cạnh rót cho Lâm Giản một ly.

-Lâm Giản, không nể mặt như vậy sao?

Người đàn ông cười nói.

-Lâm nhị tiểu thư thật kiêu ngạo.

Người bên cạnh cũng phụ họa theo.

-Vẫn là đại tiểu thư tính tình tốt, sinh viên ưu tú tốt nghiệp học viện siêu phàm, lãnh đạo tương lai của Lâm thị!

-Dáng người cũng nuột.

Một gã đối diện lộ ra vẻ mặt bỉ ổi.

Lâm Giản cầm ly rượu hất thẳng vào mặt đối phương, tuy cô có hơi hờn giận chị gái Lâm Tịch nhưng cũng không đến lượt kẻ khác đùa bỡn.

Sắc mặt đối phương thay đổi, hắn lau sạch rượu trên mặt, cười lạnh nhìn chằm chằm Lâm Giản.

Lâm Giản hoàn toàn mất hết hứng thú, đứng dậy bước ra ngoài, Hứa Mạt đi theo.

Những người khác hai mặt nhìn nhau, cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Hứa Mạt ở phía trước cau mày.

Mấy gã này dường như cố ý khiêu khích.

-Grừm, grừm…

Bên ngoài quán bar, lần lượt vang lên tiếng xe cộ gầm rú, Hứa Mạt vừa lên xe, Lâm Giản liền đạp chân ga lao ra đường lớn.

Bên cạnh, mấy chiếc xe thể thao cũng phóng ra và bám theo Lâm Giản.

Trên đường, Lâm Giản nhìn thấy xe phía sau đuổi theo bèn dùng hết sức giẫm chân ga.

Ngay lập tức, chiếc xe thể thao màu đỏ rực lửa trực tiếp bay ra ngoài, ngọn lửa năng lượng màu xanh từ phía sau xe phun ra.

Con đường ở thành phố Cương Khung rất rộng, nhưng mặc dù như vậy, lái xe với tốc độ này vẫn vô cùng mạo hiểm.

Hứa Mạt ngồi ở ghế lái phụ cau mày.

Hắn không mở miệng nhắc nhở Lâm Giản.

Hắn có lẽ hiểu rõ tính cách của Lâm Giản, mở miệng nhắc chỉ kích thích Lâm Giản càng thêm điên cuồng, nhất là khi cô còn uống rượu.

Say rượu đua xe, Hứa Mạt không biết nên hình dung như thế nào.

Xe phía sau đuổi theo, song song với xe của Lâm Giản, cả hai bên trái phải.

Thậm chí có người còn liếc nhìn Lâm Giản, trong ánh mắt mang theo ý khiêu khích.

Hứa Mạt giải phóng cảm giác lực của mình và thâm nhập vào xe của đối phương.

Chỉ thấy người đàn ông ở ghế lái xe bên phải đang nói chuyện với ai đó.

-Yên tâm, sẽ xong nhanh thôi.

Người đàn ông mở miệng nói, trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Trong lòng Hứa Mạt cảm thấy ớn lạnh.

Những người này không phải vô tình, mà là cố ý khiêu khích.

Họ muốn gây ra một vụ tai nạn xe hơi.

Hứa Mạt liếc nhìn Lâm Giản, không biết nên miêu tả cô ấy như thế nào.

Thật dễ rơi vào bẫy của người khác.

Hứa Mạt giải phóng cảm giác lực đến mức mạnh nhất, bao trùm toàn bộ xe cùng với xe hai bên trái phải.

-Khốn kiếp…

Lâm Giản vỗ tay lái, cô bị kẹt chết rồi.

Khi đang tăng tốc, phía trước bất ngờ xuất hiện một chiếc xe tải, bên trái, bên phải và phía sau đều có xe.

Sắc mặt Lâm Giản kinh ngạc, cô há miệng, trong mắt hoàn toàn là khiếp sợ.



Sẽ như thế nào nếu Lâm Giản thiệt mạng trong một vụ tai nạn xe hơi khi đang say rượu đua xe?

Chết cũng là chết vô ích.

Thậm chí, còn có thể phải bồi thường cho người khác.

Sẽ không có ai thông cảm cho cô ấy, ngay cả khi cô ấy đã chết, chỉ sợ dư luận vẫn chĩa mũi rìu vào cô.

Lâm Tịch dạy dỗ quả không sai, Lâm Giản, người đã nuôi dưỡng tính cách tự cao tự đại, giờ phút này suýt nữa phải trả giá bằng mạng sống của mình.

Nhưng Hứa Mạt không thể nhìn cô ấy chết.

Vả lại, hắn cũng đang ở trong xe.

Người ngồi trên xe bên phải cười lạnh, vừa định bẻ lái, lại thấy vô lăng của mình đột nhiên mất kiểm soát, xoay tròn rẽ sang phải, như bị một lực cực lớn thúc đẩy.

Chiếc xe đang lao đi với tốc độ cao đã đâm thẳng về phía bên phải.

Gần như cùng lúc đó, Lâm Giản đang hoảng loạn cũng không làm chủ được tay lái của mình, lao theo bên phải, nhưng phạm vi nhỏ hơn nhiều.

Trong khi rẽ phải, cô ấy đã đạp phanh.

-Két, két…

Tiếng ma sát bén nhọn, chói tai truyền ra.

-Bùm!

Một tiếng vang lớn, chiếc xe phía sau va chạm trực tiếp phát nổ.

-Ầm.

Xe của Lâm Giản cũng đâm vào lề đường, nhưng va chạm không mạnh.

Dưới tác động quán tính khiến cho thân thể Lâm Giản nhào về phía trước, đầu đập vào vô lăng, có máu tươi chảy ra.

Hứa Mạt vốn có thể tránh cho cô bị thương, nhưng hắn không muốn.

Lâm Giản cần phải trả một cái giá nhỏ cho hành động của mình, cái giá này đã rất nhỏ.

Hứa Mạt tháo dây an toàn, sau đó xuống xe.

Mở cửa ghế lái ra, Hứa Mạt mặt lạnh lùng nói với Lâm Giản:

-Xuống xe.

Lâm Giản ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Mạt, trong ánh mắt có tràn đầy bất mãn, hắn dám nói chuyện với mình như vậy?

Chỉ có điều lúc này đầu óc Lâm Giản choáng váng, quả thực không thích hợp lái xe.

Mặc dù rất chướng tai gai mắt nhưng cô vẫn xuống xe.

Quay lại đằng sau nhìn, hai chiếc xe nổ tung, chiếc xe tải chặn phía trước cô cũng dừng ở đó, sắc mặt những người xuống xe đều thay đổi, liếc nhìn về phía Lâm Giản.

-Qua ghế phụ.

Hứa Mạt mở miệng nói, Lâm Giản lên xe.

Cô ấy không va chạm với xe của đối phương và không phải chiếc xe gây ra tai nạn.

Bây giờ cô ấy không thể ở lại hiện trường, cô ấy đã uống rượu.

Hứa Mạt lái chiếc xe hư hỏng trực tiếp rời đi, người xuống xe phía sau nhìn thấy một màn này sắc mặt cực kỳ khó coi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận