Căn Cứ Số 7

Chương 211: Nghị luận

-Chỉ là người hầu của nhà cô ấy, cùng mấy tên thợ săn.

Rõ ràng phóng viên có hơi sửng sốt, đại tiểu thư Lâm thị Lâm Tịch, lại vào ngày báo danh tân học viên mang theo người hầu trong nhà tiến vào học viện làm gì?

Cửa sổ xe đóng lại, xe tiếp tục chạy vào học viện, lúc chạy ngang qua đám người Lâm Tịch, ánh mắt Minh Huy không kiêng nể nhìn về phía Lâm Tịch.

Hung phạm nha.

Mặt Lâm Tịch không có cảm xúc gì.

Nhưng Hứa Mạt lại lạnh lùng liếc hắn một cái.

Món nợ lần trước ở đường phố Quỷ còn chưa tính sổ với hắn.

Lâm Tịch là giáo viên, vì thế mang người vào học viện không có vấn đề gì cả.

Tân học viên lần lượt đến, những học viên khoá trước dẫn bọn họ đi vào trong.

Tân sinh viên đã được kiểm tra đánh giá cụ thể trong quá trình tốt nghiệp, nhưng khi nhập học vẫn phải làm một bài kiểm tra thống nhất, đây cũng là việc đầu tiên khi nhập học.

Lần kiểm tra này chủ yếu nhằm vào đẳng cấp Nguyên lực và độ dung hợp Nguyên lực, cho dù trở thành Cơ Giới sư, Cơ Giáp sư hay những ngành nghề khác, thì tố chất thân thể vẫn là điều quan trọng nhất.

Đẳng cấp Nguyên lực hay độ dung hợp Nguyên lực đều là căn bản, nhưng mỗi nghề nghiệp khác nhau sẽ yêu cầu đẳng cấp Nguyên lực và độ dung hợp Nguyên lực khác nhau.

Trong học viện không có kiến trúc cao tầng, chỉ có gió máy, từng toà kiến trúc sắt thép đứng uy nghiêm sừng sững, đường đi lại rợp bóng cây xanh, tưởng chừng như đối chọi thế nhưng nhìn vào lại hài hoà lạ thường.

Nhóm người Tinh Vân vô cùng tò mò với nơi này.

Ở khu vực kiểm tra độ dung hợp Nguyên lực lại càng đông người hơn so với lối vào học viện.

Tân học viên sẽ đến đây tiến hành kiểm tra, cũng có rất nhiều học viên khoá trước tụ tập tại nơi này.

Bọn hắn không biết kết quả đánh giá của những tân học viên này như thế nào.

Nhưng hôm nay, bọn hắn có thể từ nơi này nhìn ra trình độ của tân học viên.

Ngoại trừ học viên khoá trước, học viên trưởng giả và các giáo viên cũng đến đây tham gia náo nhiệt.

Xem trình độ của khoá mới này như thế nào.

Các phương tiện truyền thông tin tức đang phát sóng trực tiếp.

Lúc đến nơi này Lâm Tịch gặp rất nhiều người quen.

-Giáo viên Lâm Tịch.

Nhóm Tôn Tiểu Tiểu cũng ở đây, thấy Lâm Tịch tới thì hô một tiếng.

-Tiểu Tiểu…

Một âm thanh đột ngột vang lên, Tôn Tiểu Tiểu nhìn thấy Tiểu Thất nhảy ra, la lớn:

-Tiểu Tiểu, lâu rồi không gặp, ta rất nhớ ngươi.

Rất nhiều ánh mắt nghi vấn đổ dồn về phía Tôn Tiểu Tiểu, rồi lại nhìn qua Tiểu Thất, trước đó chưa từng thấy qua thiếu niên này bao giờ.

Tôn Tiểu Tiểu cảm nhận ánh mắt xung quanh đang nhìn mình thì khuôn mặt tối sầm lại.

Nhìn thấy Tiểu Thất đang dang rộng vòng tay chạy tới, Tôn Tiểu Tiểu lườm hắn rồi lùi lại vài bước.

Tiểu tử thối này dám chiếm tiện nghi của cô, hừ.

Có điều Tiểu Thất còn chưa đến ôm Tôn Tiểu Tiểu đã bị một người vỗ vỗ bả vai, lực rất lớn khiến động tác của hắn cứng đờ tại chỗ, hai chân nhũn ra, cơ thể suýt nữa rã rời.

-Ngươi có…

Tiểu Thất vừa định mắng người, nhưng quay đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt mập mạp mang theo nét cười.

Người mập trông rất tốt bụng, nheo mắt và mỉm cười với hắn.

Nhưng Tiểu Thất lại chỉ thấy lạnh sống lưng, yếu ớt nói:

-Thúc thúc, khí lực của ngài thật lớn nha.

Ba của Tôn Tiểu Tiểu, Tôn Bàn Tử.

-Tạm được.

Tôn Bàn Tử nhìn hắn cười nói.

Tiểu Thất bị nhìn chằm chằm cảm giác có chút không thoải mái, nói:

-Ta cùng Tiểu Tiểu là bạn tốt, lâu rồi mới gặp lại nên có hơi kích động.

-Là vậy à.

Tôn Bàn Tử gật đầu một cái, nhưng vẫn giữ nguyên ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Thất khiến hắn toàn thân run rẩy.

- Tôn Bàn Tử, ngươi cũng tới à.

Phía xa có người hô một tiếng, lúc này Tôn Bàn Tử mới vỗ vỗ bả vai Tiểu Thất, buông tha hắn, rồi quay người đi qua bên kia.

-Ngươi có thể tới sao ta lại không?

Tôn Bàn Tử đáp lại nói.

-Không giống nhau, ngươi là thứ bại hoại của học viện.

Người đàn ông trung niên đáp.

-Cút.

Tôn Bàn Tử mắng.

-Đi, cùng vào xem người kế tục năm nay như thế nào.

Hai người đồng ý cùng nhau rời đi.

Nhờ đó Hứa Mạt và những người khác mới biết rằng ba của Tiểu Tiểu cũng là học viên của học viện Nặc Á.

Với địa vị cao như vậy trong thành phố, học viện Siêu Phàm chắc chắn đã đào tạo ra rất nhiều nhân tài trong mấy trăm năm qua.

Nhiều người trong số này đã trở thành đại nhân vật của thành phố.

Từ đó có thể tưởng tượng được năng lượng mà học viện Siêu Phàm sở hữu lớn đến nhường nào.

Khó trách Lâm Tịch muốn nhờ học viện trưởng giả giúp cô giải quyết vấn đề về thẻ căn cước.

-Tiểu Tiểu, hắn là ai thế?

Có nữ sinh đi tới hiếu kỳ nhìn Tiểu Thất.

Vừa mới gặp lại đã nói rất nhớ cô, chuyện này có vấn đề nha.

-Không quen.

Tôn Tiểu Tiểu tức giận nói.

Cô cảm thấy danh tiếng của mình bị tên này làm hỏng rồi.

-Chỉ là tên thợ săn, lần trước thuê lúc lịch luyện.

Giang Đồng ở bên cạnh mở miệng nói, ánh mắt không thân thiện nhìn Tiểu Thất.

Tại sao những tên thợ săn hèn mọn này như âm hồn bất tán vậy, lại còn chạy tới học viện, góp vui sao?

Học viện là nơi bọn hắn có thể tiến vào à.

Giang Đồng không hiểu vì sao Lâm Tịch lại dẫn bọn hắn đến học viện.

-Thợ săn.

Nữ sinh tò mò nhìn về Tiểu Thất.

Tôn Tiểu Tiểu cảm giác thấy hơi xấu hổ, trừng Tiểu Thất một cái.

Tiểu Thất chán nản lắc đầu.

Nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, vẫn đầy hiếu kì mà nhìn xung quanh, cả những học viên ra vào phòng kiểm tra kia.

Lâm Tịch cũng nhìn qua hướng đó, rồi nhìn Hứa Mạt nói:

-Ta qua đó chào hỏi một lát.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu.

Lâm Tịch đi đến phòng kiểm tra, chuẩn bị tìm một cơ hội để Hứa Mạt cũng tham gia kiểm tra.

Sau khi Lâm Tịch đi, bọn Hứa Mạt năm người yên tĩnh đứng tại chỗ, nhìn những tân học viên ra ra vào vào kia, còn có tiếng nghị luận ầm ĩ của những học viên khoá trước, một màn vô cùng náo nhiệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận