Căn Cứ Số 7

Chương 190: Âm mưu giết người

Ánh mắt Lâm Giản sáng lên vài phần, đứng dậy nói:

-Động thủ ở đây luôn sao?

Cô ấy không thể chờ đợi thêm nữa.

Thợ săn hoang dã, huấn luyện viên?

Nói ra, sợ chỉ chọc người khác chê cười.

Nếu có bản lĩnh, ai lại đi làm thợ săn hoang dã.

-Tới sân huấn luyện.

Lâm Tịch nói.

Trang viên có sân luyện tập trong nhà riêng biệt.

Trong tầng hầm, diện tích lớn.

Hơn nữa bên trong còn trang bị đầy đủ tất cả các loại vũ khí và áo giáp chiến đấu.

Vì chiến tranh và quái thú, Bái Luân Tinh chủ trương phát triển sức mạnh quân sự và không thể không sử dụng vũ khí.

Bằng không, một khi cuộc chiến khác nổ ra hoặc quái thú xâm lược, làm sao chúng ta có thể chống lại?

Trên sân luyện tập, Lâm Giản mặc áo giáp chiến đấu, vũ khí là nguyên lực kiếm.

Hứa Mạt không mặc giáp, hắn lấy một thanh chiến đao rồi đi tới đối diện Lâm Giản.

Lâm Giản nhíu mày, Hứa Mạt có ý gì?

-Cậu không mặc giáp sao?

Lâm Giản mở miệng nói:

-Tôi cũng không muốn đả thương cậu.

-Lâm Giản tiểu thư cứ việc ra tay.

Hứa Mạt đáp lại.

Mặc dù Lâm Tịch tin tưởng Hứa Mạt có thể đánh thắng Lâm Giản một cách dễ dàng, nhưng nhìn thấy hắn không mặc chiến giáp vẫn có phần lo lắng không cẩn thận sẽ bị thương.

Nhưng Hứa Mạt làm như vậy, hẳn là có tự tin.

-Làm bộ làm tịch gì chứ?

Lâm Giản châm chọc, dứt lời thân thể cô chuyển động, điên cuồng chạy về phía Hứa Mạt.

“Kỷ nguyên vĩ đại của sự tái sinh”

Cô ấy không thích Hứa Mạt lắm.

Thậm chí có phần chán ghét.

Thứ nhất là bởi vì hắn là huấn luyện viên do chị sắp xếp, một tên thợ săn hoang dã có tư cách gì để làm huấn luyện viên cho cô ấy?

Thứ hai là Hứa Mạt luôn tự cho mình là đúng, cô sẽ dạy cho Hứa Mạt một bài học.

Bởi vậy, Lâm Giản không hề nghĩ sẽ thủ hạ lưu tình.

Thân thể cô nhảy lên, nguyên lực kiếm trong tay trực tiếp chém về phía Hứa Mạt, sắc bén bá đạo.

Cảm nhận được động tác của Lâm Giản, Hứa Mạt biết cô không có ý định nương tay.

Lâm Tịch đứng bên cạnh nhíu mày, hơi nhức đầu với cô em gái này.

Con bé thực sự ra tay rất tàn nhẫn.

Không biết Hứa Mạt sẽ ứng phó như thế nào.

-Bịch!

Nguyên lực kiếm chém lên chiến đao, bị Hứa Mạt trực tiếp ngăn cản.

Kiếm của Lâm Giản dĩ nhiên không cách nào hạ xuống dù chỉ một chút.

Nguyên lực kiếm ma sát chiến đao, chỉ thấy Hứa Mạt trực tiếp nhấc chân, đạp ra ngoài, Lâm Giản bị trực tiếp đá bay, ngã trên mặt đất.

Lâm Giản đứng lên nhìn thoáng qua dấu chân trước ngực, sắc mặt vô cùng khó coi, lớn tiếng quát Hứa Mạt:

-Cậu mất trí à?

Không biết thân phận của mình sao?

Lâm Tịch cau mày, cú đá của Hứa Mạt có diện tích tương đối lớn, vì vậy cô không thể nói rằng đó không phải là một đòn tấn công cố ý vào vùng ngực, nhưng nó chỉ bao trùm một chút.

Hứa Mạt nghe thấy tiếng mắng mỏ của Lâm Giản thì nhìn về phía Lâm Tịch.

-Bây giờ cậu là huấn luyện viên, xử trí thế nào tùy cậu.

Lâm Tịch trả lời.

Hứa Mạt gật đầu.

Nhìn thấy Lâm Giản đứng dậy, thân thể của hắn đột nhiên chạy như điên về phía trước, mang theo một cơn gió.

Đã như vậy, thì không quen!



Lâm Giản nhìn thấy Hứa Mạt chạy như điên về phía mình thì sắc mặt thay đổi, giơ nguyên lực kiếm trong tay lên.

Chỉ thấy chiến đao của Hứa Mạt trực tiếp chém xuống, cánh tay Lâm Giản tê dại, nguyên lực kiếm rời tay rơi xuống đất.

Giây tiếp theo, chiến đao trực tiếp chém thẳng vào chiến giáp của cô.

Một cảm giác đau đớn ập tới, Hứa Mạt không có ý định dừng lại, đao lần lượt chém ra, đao này tiếp nối đao kia.

Nó không phá áo giáp, nhưng lại liên tục đánh vào cơ thể của Lâm Giản.

-Bịch!

Lại là một đao khác trúng Lâm Giản, đánh cơ thể của cô bay ra ngoài, ngã rầm xuống mặt đất.

-Đao nhanh quá.

Lâm Tịch kinh ngạc đứng bên cạnh nhìn.

Đao pháp của Hứa Mạt rất nhanh, Lâm Giản căn bản không phải là đối thủ.

Ngày thường, Lâm Giản lười biếng không thích tu luyện, nay ở trước mặt Hứa Mạt bị đánh cho tơi bời.

-Không đánh nữa.

Lâm Giản ném nguyên lực kiếm trong tay, cởi chiến giáp, lạnh lùng bỏ đi.

Lâm Tịch nhức nhức cái đầu, thấy Hứa Mạt nhìn về phía cô, bèn mở miệng nói:

-Tính cách của con bé cứ như vậy đấy, đừng để ý.

-Ừ.

Hứa Mạt đương nhiên không thèm để ý, nói một cách dễ nghe thì là huấn luyện viên, nhưng trên thực tế hắn chỉ là một người làm thuê mà thôi.

Trước tiên cần tìm hiểu rõ ràng tình hình thế giới bên trên, xem có cơ hội giải quyết vấn đề thân phận hay không.

Lâm Tịch dường như có tâm sự gì đó, song Hứa Mạt không hỏi.

Đó không phải là điều hắn ta nên hỏi.

-Luyện với tôi đi, cậu cũng nên mặc áo giáp.

Lâm Tịch nói với Hứa Mạt.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu, mặc chiến giáp vào.

Hai người đứng đối diện nhau, Lâm Tịch lao nhanh về phía Hứa Mạt, song kiếm chém xuống.

Kiếm và đao va chạm vào nhau.

Tâm trạng Lâm Tịch hình như không tốt lắm, mang theo mấy phần phát tiết cảm xúc.

Lâm Giản ham chơi, lười tập luyện.

Bởi vì mẹ cô mất sớm, không có ai dạy dỗ nên mới dưỡng thành một Lâm Giản bướng bỉnh như bây giờ.

Trước kia cô vẫn luôn nuông chiều con bé.

Nhưng Lâm Tịch nghe cha mình nói rằng dạo gần đây công ty đang gặp phải một số khó khăn.

Điều này khiến Lâm Tịch nhận ra rằng không có gì là tồn tại mãi mãi, một khi trong nhà xảy ra chuyện, nếu không uốn nắn lại tính cách của Lâm Giản, đó sẽ là một rắc rối lớn.

Gia đình không có tiền để con bé phung phí, nó cũng không có năng lực, sau này sẽ ra sao đây?

Người như vậy, thường sẽ có kết cục không tốt.

Vì vậy, không thể không lo trước tính sau, mặc dù rất khó để thay đổi.

Đường kiếm của Lâm Tịch rất nhanh, mang theo cảm giác phóng khoáng.

Đao của Hứa Mạt cũng nhanh không kém, vẫn luôn ở tư thế phòng thủ.

Trước đó Lâm Tịch vẫn không dồn hết sức, nhưng thấy chiến đao của Hứa Mạt kín không kẽ hở, thế mà lại ngăn chặn đòn tấn công của cô một cách hoàn hảo.

Công kích của Lâm Tịch càng ngày càng hung bạo, sức lực cũng dần dần tăng lên, nhưng cô vẫn không tìm ra được bất kỳ sơ hở nào trong đao pháp của Hứa Mạt.

Đao của hắn luôn có thể chuyển nguy thành an vào thời khắc mấu chốt, chặn đường kiếm của cô, như thể hắn có thể đoán trước được đòn tấn công của cô vậy.

Tuy rằng Hứa Mạt không dùng hết toàn lực, nhưng vẫn thể hiện một phần sức mạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận