Căn Cứ Số 7

Chương 95: Xui xẻo

-Đúng, học cách pha chế rượu, lương tạm ổn.

Hứa Mạt đáp.

-Chúc mừng nhé!

Tinh Vân cười và nói,

-Tuy nhiên, với tài năng của mình, anh chắc chắn sẽ tìm được một công việc tốt hơn.

Hứa Mạt biết Tinh Vân đang nói đến âm nhạc, nhưng mà đó cũng không phải là tài năng của hắn.

Tinh Vân nâng ly với Hứa Mạt, hai người chạm nhẹ vào nhau, sau đó thấy Tinh Vân nhấp một ngụm rượu.

-Khụ khụ.…

Vừa uống xong Tinh Vân đã ho dữ dội, hiển nhiên cô không biết uống rượu.

-Hơi đắng.

Tinh Vân ngượng ngùng nói.

Hứa Mạt khẽ gật đầu, hắn có thể nhận ra Tinh Vân muốn chuốc say bản thân cô ấy, có lẽ muốn thôi miên chính mình.

Hai người không nói chuyện, Tinh Vân yên lặng uống rượu.

Sau một ly rượu, gương mặt cô đã ửng đỏ, đầu hơi choáng váng, nhưng cô vẫn giữ được sự tỉnh táo.

-Hóa ra uống rượu cũng chẳng ích gì.

Tinh Vân thì thầm, như thể đang tự giễu mình.

-Tiểu thư Tinh Vân, nên về sớm một chút đi.

Hứa Mạt khuyên nhủ.

-Ừ!

Tinh Vân gật đầu, nhìn Hứa Mạt, do dự, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm nói:

-Hứa Mạt, anh tiễn tôi được không?

Thấy Hứa Mạt không nói gì, Tinh Vân bồi thêm:

-Tôi ở gần đây thôi.

Cô dường như rất sợ sẽ bị Hứa Mạt từ chối.

Hứa Mạt nhìn thấy Tinh Vân trong trạng thái hơi say ánh mắt có chút chờ mong, hơi do dự, nhẹ nhàng gật đầu, hắn nhận ra lúc này Tinh Vân đang rất yếu đuối.

Bố của Tinh Vân và hắn được coi là kẻ thù của nhau, nhưng khi nghĩ đến hình ảnh Tinh Vân chơi đùa với Yêu nhi trong đầu, hắn không tài nào căm ghét Tinh Vân được.

Cô ấy cũng là một người đáng thương.

Hứa Mạt quay trở lại quầy bar, nói với Diệp Thanh Điệp:

-Chị Điệp, tôi đi ra ngoài một lát.

Diệp Thanh Điệp gật đầu.

Lúc Hứa Mạt đi về phía Tinh Vân, Tinh Vân đã đứng dậy chờ hắn, trong ánh mắt có vài phần mừng rỡ, cả hai cùng nhau bước ra khỏi quán rượu.

- Điệp tỷ, chị có thể nhịn được không?

Tiểu Thất ở một bên gây sự hỏi.

Diệp Thanh Điệp trừng mắt nhìn cậu.

-Anh Mạt quá đa tình, sắp sửa trở thành bạn của phái nữ rồi.

Tiểu Thất lầm bầm.

Tuy nhiên, cậu rất hâm mộ.

Nhìn vào gương, cậu tự hỏi bản thân mình kém hơn chỗ nào chứ…

Hứa Mạt và Tinh Vân đang đi trên đường phố quán bar, dưới ánh đèn mờ nhạt, Tinh Vân bước rất chậm, cô đá mấy viên sỏi dưới chân, nhẹ giọng nói:

-Hứa Mạt, anh biết không, bố tôi mất rồi.

Hứa Mạt tất nhiên biết, thấp giọng nói:

-Thành thật chia buồn.

-Bố tôi là một kẻ tồi tệ. Ông ấy đã làm rất nhiều điều sai trái và ông ấy đã phải trả giá vì điều đó.

Tinh Vân nói một cách bình tĩnh, như thể đang kể câu chuyện của người khác.

-Nhưng, tôi không hận ông ấy chút nào, bố tôi thực sự rất thương yêu hai mẹ con tôi, hết thảy những điều sai trái mà ông ấy đã làm đều là vì chúng tôi. Ông ấy đã nói trước rằng chúng tôi hãy chuyển đi và tôi có thể vào học viện âm nhạc.

-Mãi về sau tôi mới biết rằng ông ấy đang nói về việc chuyển đến thế giới bên trên, và ông ấy vẫn muốn gửi tôi lên đó. Anh biết không, thế giới ngầm hoàn toàn không phải là một thế giới.

Tinh Vân nhìn Hứa Mạt.

-Biết một chút.

Hứa Mạt gật đầu, Tinh Vân hơi bất ngờ, nói:

-Cũng đúng, anh vẫn luôn thông minh, lần trước đến khu chủ thành đã nhìn ra. Anh nói xem, nếu như không phải vì tôi thì bố tôi có phải sẽ không làm những chuyện xấu kia hay không?

Hứa Mạt không trả lời.

Tinh Vân cúi đầu, như thể cô ấy đang thực sự suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề đó, vấn đề có lẽ đã khiến cô ấy bối rối trong một thời gian dài.

-Về sau, chúng tôi đã gặp phải một số khó khăn.

Tinh Vân tiếp tục nói, hốc mắt ửng hồng, nhỏ giọng nói:

-Mẹ tái hôn, để bảo vệ tôi.

Hứa Mạt trong lòng thở dài, Tinh Vân và mẹ cô đều rất xinh đẹp, một mình sinh tồn trong thế giới ngầm, quả thực vô cùng nguy hiểm.

-Tất cả họ đều là vì tôi, nhưng tôi có thể làm gì? Tôi chẳng thể làm gì cả.

Tinh Vân nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng.

Hứa Mạt lẳng lặng lắng nghe, bước cùng cô trên đường.

-Thật xin lỗi Hứa Mạt, lại nói với anh những chuyện này.

Tinh Vân lau nước mắt cố gượng cười nói, trong lòng chua xót đến mức muốn trốn tránh.

-Không sao.

Hứa Mạt nhẹ giọng đáp lại, hai người lẳng lặng đi.

Bất tri bất giác, cả hai đã đi tới một khu biệt thự riêng.

Tinh Vân đứng ở ngoài cổng, quay đầu nhìn Hứa Mạt, mỉm cười nói:

-Cám ơn anh, Hứa Mạt.

Hứa Mạt cười gật đầu.

-Lúc nào rảnh lại đến tìm anh.

Tinh Vân nhẹ giọng nói.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu, Tinh Vân bước vào cổng, cô hình như có vẻ do dự, quay người nhìn Hứa Mạt, nội tâm dường như đang đấu tranh dữ dội.

Nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, cô chỉ mỉm cười, nói:

-Tạm biệt.

Hứa Mạt có thể làm gì đây?

Ở thế giới ngầm này, hắn cũng chỉ là người bình thường ở dưới đáy, có thể gặp lại hắn, đã may mắn lắm rồi.

-Tạm biệt.

Hứa Mạt xoay người rời đi, theo cảm nhận của hắn, sau khi Tinh Vân tiến vào sân cơ thể không ngừng run rẩy, tràn ngập sợ hãi.

Trên lầu của căn biệt thự trong sân, một đôi mắt lộ vẻ thèm thuồng nhìn cô chằm chằm, đó là một lão già khoảng năm mươi tuổi.

Lão nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Hứa Mạt với ánh mắt lạnh lùng.

Mặc dù Hứa Mạt quay lưng về phía lão nhưng vẫn cảm nhận được hết thảy mọi thứ đằng sau, ánh mắt của lão, thân thể trần trụi trong phòng cùng với vết thương trên người.

Đó là mẹ của Tinh Vân.

Là tái hôn, hay là tình nhân?

Hứa Mạt trở về, không bao lâu sau có một người đàn ông đuổi theo, tay người nọ đã sờ được bao súng, lại định giết người ngay trên phố.

Hứa Mạt chẳng lạ gì, thế giới ngầm vô luận xảy ra chuyện gì hắn cũng sẽ không còn kinh ngạc.

Người đàn ông phía sau đang định rút súng thì thấy Hứa Mạt đột nhiên quay đầu lại nhìn mình, hắn sững sờ một lúc, sau đó nhìn thấy một ánh mắt đáng sợ, trong đôi mắt đó dường như có một tia sáng kỳ lạ. Giây tiếp theo, đèn đường nổ tung, một luồng điện đánh thẳng vào người hắn ta, dòng điện càng lúc càng mạnh, cơ thể hắn co giật dữ dội rồi ngã xuống, cả người cháy đen.

Hứa Mạt đội mũ lặng lẽ rời đi như chưa có chuyện gì xảy ra. Người đi ngang qua nhìn ngọn đèn đường trên đỉnh đầu người nọ, cảm thấy người này thật xui xẻo đến mức bị điện giật chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận