Căn Cứ Số 7

Chương 180: Nhằm vào

Bản thân hắn ngược lại là không sao cả, thân làm người săn hoang, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy.

Nhưng hắn lựa chọn sai lầm, vẫn còn đã mang con gái con rể đến nữa.

Đám Hứa Mạt cũng đi theo.

-A ba, do bản thân tự chọn thì còn nói chuyện này để làm gì.

Hai vợ chồng Tần Lan đứng bên cạnh Tần Phu, chặn đám người Hứa Mạt:

-Lan tỷ không bảo kê cho các ngươi được nữa, chỉ có thể đi trước các ngươi một bước.

-Không sao đâu.

Hứa Mạt đáp lại.

-Lá gan đúng là lớn đấy.

Tần Lan cười nói, nàng ngẩng đầu nhìn học viên phía xa, nói:

-Mạng của người săn hoang, chính là không đáng nhiều tiền.

Âm thanh chói tai lại truyền đến lần nữa, một đám thú cự anh đồng thời mở miệng rộng vồ giết tới, dữ tợn kinh khủng.

Tay cầm đao của Tần Lan hơi run.

Nàng sẽ bị quái thú xấu xí đó nuốt sao?

Cho dù làm bộ kiên cường như thế nào, nàng vẫn là sợ chết.

Tốc độ của đám thú cự anh đánh giết tới không trung đột nhiên trở nên chậm đi, như là bị một nguồn lực mạnh mẽ cản trở.

Điều này làm cho Tần Lan sinh ra một ảo giác.

Là thời gian trước khi chết đều trở nên chậm đi à?

Ngay khi trong đầu nàng sinh ra suy nghĩ này, trước mắt xuất hiện một vệt ánh đao.

Ánh đao rất nhanh, như là một tia chớp xẹt ngang qua.

Đây là một đao kinh diễm nhất mà Tần Lan đã từng nhìn thấy!



“Phụt…”

Máu tươi bắn lên trên mũ giáp nhưng mắt Tần Lan lại không có nhắm lại, nhìn thú cự anh đánh giết tới trước mắt bị một đao phân thây, chém giết tại chỗ.

Ánh đao hoa mỹ làm cho nàng ngây ra trong chốc lát, chưa có lấy lại tinh thần được.

Đây là, đao của Hứa Mạt?

Nàng cảm giác có chút không chân thực.

Thân hình của Hứa Mạt không dừng lại, tay hắn cầm chiến đao vọt tới trước, ánh đao rực rỡ giống trước, như là từng đường tia chớp.

Đao của Hứa Mạt rất nhanh, Tần Lan thấy đao của hắn dường như mới là cái gọi là đao của người săn hoang.

Giết quái thú giống như là cắt rau.

-Mạnh quá.

Tim của Tần Lan đập mạnh, nhất là sự trùng kích của một đao ban nãy kia đối với nàng là cực lớn.

Nàng bảo kê Hứa Mạt á?

Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, Tần Lan cảm thấy có chút quái dị.

Xấu hổ quá đi mất!

Tần Phu ở bên cạnh cũng ngạc nhiên nhìn hình ảnh trước mắt.

Nửa người săn hoang?

Giống như là Hứa Mạt đang nói cho hắn biết, người săn hoang săn giết quái thú như thế nào.

Bọn họ cũng không biết.

Trước đây thứ Hứa Mạt giết không phải quái thú.

Tần Phu thấy cảnh này đột nhiên như là nhớ ra cái gì đó, cảm giác sống lưng có chút lạnh lẽo, liếc nhau với con gái một cái.

Hắn nghĩ tới nếu như ngày đó con trai cả ra tay với Hứa Mạt, bọn họ sẽ có kết cục như thế nào.

-Nhìn nhầm rồi.

Tần Phu thấp giọng nói.

Đúng là đã nhìn nhầm.

Hắn thấy Hứa Mạt trẻ tuổi, lại là mấy đứa trẻ bên trong phế tích nên không có để ý đến thực lực của đối phương cho lắm.

Đao pháp này, phải giết biết bao nhiêu quái thú mới luyện được cơ chứ?

-Ba, hắn nói hắn chưa kiểm tra độ dung hợp nguyên lực.

Tần Lan đột nhiên nghĩ đến một việc.

-Ừ.

Tần Phu gật đầu.

Nhìn như vậy, độ dung hợp nguyên lực của Hứa Mạt tuyệt đối không chỉ là cấp C thôi.

Phải từ cấp B trở lên.

Hoặc là đạt đến cấp B thậm chí là B+.

Nếu có độ dung hợp nguyên lực ấy, ở trong thành phố hắn cơ bản là không cần lo về việc sinh tồn.

Học sinh của học viện Siêu Phàm phần lớn đều có trình độ cấp B.

Mấy người này rốt cuộc là có lai lịch gì chứ.

Diệp Thanh Điệp, Ảnh còn có Tinh Vân cũng đang giải quyết quái thú thỉnh thoảng đến gần bên cạnh mình.

Ngược lại là hai người Tần Phu và Tần Lan, bọn họ chẳng hề làm gì, đứng ở chính giữa rất chi là rảnh rỗi.

Ai bảo kê ai cơ?

Hứa Mạt giết sạch quái thú phía trước mình rồi lui trở về bên cạnh đám Tần Phu, không có đi quá xa.

Nhìn thoáng qua đằng sau, ba người Độc Nhãn Long đang bị quái thú vây công, có hai người đã bị đụng ngã.

-Lão Tần, hỗ trợ.

Bọn họ đứng giữa bầy quái thú cầu cứu Tần Phu.

-Hừ.

Tần Phu lạnh lừng hừ.

Chuyện bọn họ làm còn chưa tính toán nữa đâu, vẫn còn muốn cứu bọn họ á?

-Cứu ta.

Trong ánh mắt của Độc Nhãn Long hiện lên vẻ thỉnh cầu.

Hứa Mạt liếc bọn họ, nói:

-Chúng ta đi phía trước.

-Ừ.

Đám người Tần Phu gật đầu, theo Hứa Mạt tiến lên phía trước, chuẩn bị đánh tới bên phía người của học viện.

Phía sau truyền đến một tiếng kêu thảm sợ hãi, Độc Nhãn Long bị một con thú cự anh khổng lồ há miệng cắn mũ giáp, răng nanh nhọn hoắt đang ma sát chiến giáp, phát ra âm thanh chói tai.

Độc Nhãn Long điên cuồng hét lên, nhưng không có ai để ý đến, chiến giáp nghiền nát từng chút một, trở thành thức ăn của thú cự anh.

Đám người Hứa Mạt giết về phía trước.

Có mấy bóng người cũng giết sang bên này.

Lâm Tịch, Tô Nhu cùng với Hưu Tư.

Lâm Tịch phía trước, Tô Nhu ở bên trong, Hưu Tư bảo vệ ở bên cạnh Tô Nhu.

Quái thú ở giữa bị thanh lý, song phương hội hợp, Lâm Tịch nhìn mấy người Hứa Mạt nói:

-Đuổi kịp.

Nói xong xoay người đi về phía trước.

Hiển nhiên là đến để trợ giúp đám Hứa Mạt.

Mấy người Hứa Mạt đi theo tiến lên phía trước, đoàn người hợp lại thành một đội.

Thú cự anh bên này đều bị giết sạch rồi, bao gồm cả con quái thú cấp B khổng lồ cũng nằm trên mặt đất, bị một mình Bản Trạch Danh đánh chết.

Thi thể quái thú đầy khắp mặt đất.

Trên thân của đoàn người đều dính phải máu tươi.

Còn có quái thú xông về phía trước, bị hỏa lực của Tôn Tiểu Tiểu trực tiếp thanh lý.

-Sao lại có nhiều quái thú vậy chứ.

Lý Man nhìn Bản Trạch Danh hỏi.

Cổ tay của Dương Minh truyền đến tiếng tít tít, hắn chau mày, đi lên sườn đồi trên phía tích trước mắt cùng với hai người Bản Trạch Danh, ánh mắt lướt qua phía xa.

Những người khác cũng đuổi kịp, đồng tử đều hơi co rút lại, trong lòng chợt hẫng.

Đương nhiên đám người Hứa Mạt cũng nhìn thấy, ở nơi xa quái thú đông nghìn nghịt lao tới giống như thủy triều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận