Căn Cứ Số 7

Chương 905: Ta thích

-Đương nhiên là được.

Hứa Mạt gật đầu, hắn đã xem rất nhiều sách nói về các loại máy móc, cơ bản đều biết hết, thế là giới thiệu vài cuốn cho Ốc Nhĩ. Ốc Nhĩ tiến đến giá sách bên đó tìm kiếm, rất nhanh cũng ôm một đống sách trở về, cười nói với Hứa Mạt:

-Thần kỳ ghê, tôi tìm được khá nhiều sách mà mình muốn xem, rất cảm ơn cậu.

-Không có chi, nhiều sách như vậy cậu có xem hết được không?

Hứa Mạt cười hỏi.

-Tôi đọc sách rất nhanh.

Ốc Nhĩ đáp lại nói. Sau đó ánh mắt của hắn nhìn thoáng qua chỗ của Nam Tương Y, ngồi xuống phía đối diện cô. Chuyện này khiến cho Hứa Mạt có hơi nghi ngờ, thằng nhóc này đến là để đọc sách hay là theo đuổi nữ sinh đấy?

Có điều, nhan sắc và khí chất của Nam Tương Y vô cùng có lực sát thương với lứa tuổi dậy thì của nam sinh. Cô không giống với Y Lệ Toa Bạch và Linh. Trên người Y Lệ Toa Bạch luôn có cảm giác cao quý, khiến cho người khác cảm thấy có một khoảng cách vô hình. Còn Linh thì lạnh như băng, ai dám theo đuổi cô mà ăn nói không hợp đều bị cô đuổi đánh, nhìn một cái là biết không đùa được, ai mà dám cứng đầu?

Nam Tương Y không như thế, khí chất kia hấp dẫn nam sinh rất mạnh mẽ, thêm nữa cô còn là tân sinh của năm nay, tất nhiên sẽ có nhiều người rục rịch muốn thử một chút, nhất là bạn học cùng tuổi.

Chẳng qua nếu mà theo góc nhìn của Hứa Mạt, người chỉ mới tiếp xúc ngắn ngủi với Nam Tương Y, muốn theo đuổi cô, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Khí chất của cô nhất định đã lừa gạt, trong lòng cô kiêu ngạo, hoàn toàn không thua kém gì Y Lệ Toa Bạch.

Tuổi tác của Ốc Nhĩ không lớn, thậm chí so với Nam Tương Y còn nhỏ hơn một chút, chắc tầm khoảng mười tám tuổi.

Khi đọc sách thỉnh thoảng hắn sẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía Nam Tương Y, thậm chí ngẫu nhiên còn nở nụ cười ngây ngô. Đều là tân sinh của năm nay, ngày đầu tiên nhập học Ốc Nhĩ đã gặp được Nam Tương Y, trong nháy mắt hắn liền bị khí chất của cô hấp dẫn, rồi dò la về cô, chú ý đến mọi hành động của cô nàng.

Hắn cảm thấy mình đã si mê Nam Tương Y giống hệt như sự yêu thích mà mình dành cho cơ giới.

Nam Tương Y tựa như là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, y như những bản vẽ cơ giới mà hắn đã vẽ, hoàn hảo không khuyết điểm như thế, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác cảm thấy vui vẻ thưởng thức.

Nam Tương Y dường như cũng chú ý tới ánh mắt của nam sinh phóng tới, cô khẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía đối diện. Đôi mắt xinh đẹp đó giống như có thể khiến người khác chìm sâu vòng trong, đặc biệt hấp dẫn với Ốc Nhĩ. Hắn hình như vẫn hơi ngại ngùng, nhưng vẫn lấy dũng khí nở một nụ cười như cũ.

Nam Tương Y cũng nở một nụ cười nhạt mang ý lễ phép, nhẹ nhàng gật đầu với Ốc Nhĩ, sau đó tiếp tục cúi đầu xem sách. Nhưng dáng vẻ tươi cười đó lại nở rộ trong lòng Ốc Nhĩ, khiến trái tim hắn cứ nảy lên từng hồi, tâm tư đọc sách cũng bay đâu mất tiêu.

-Tiểu Ốc Nhĩ, hôm nay sao rảnh rỗi đến thư viện đọc sách thế?

Lúc này, một âm thanh làm gián đoạn tâm trạng bồi hồi của Ốc Nhĩ. Hắn ngẩng đầu nhìn liền thấy chủ thư viện Lư lão đi tới, tươi cười nhìn hắn.

-Ông Lư.

Ốc Nhĩ cười gọi:

-Con đến tìm vài quyển sách.

-Thật sao?

Lư lão cười cười, sau đó liếc nhìn Nam Tương Y đang đọc sách.

Là đến xem sách hay là xem người đấy?

Ốc Nhĩ nhìn thấy ánh mắt thông suốt của Lư lão liền ngượng ngùng gãi đầu.

-Học tập cho giỏi, đừng lãng phí thiên phú của mình.

Lư lão khẽ cười nhắc nhở. Thằng nhóc Ốc Nhĩ này lúc ở trên cơ giới thì khác hẳn với những người thiên phú thông thường khác. Hơn nữa, từ nhỏ đã biểu hiện ra, nhất định là do di truyền, dù sao tài nghệ của cha hân với cơ giới cũng cực cao.

-Con biết rồi ông Lư.

Ốc Nhĩ gật đầu trả lời.

Lư lão không nói thêm gì nữa, đem vài cuốn sách đến bên chỗ Hứa Mạt đặt xuống, nói:

-Hứa Mạt, mấy quyền sách này trả lại đi.

-Vâng.

Hứa Mạt nhận lấy sách đứng dậy, hắn có hơi tò mò nhìn sang Ốc Nhĩ.

Nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người liền biết Lư lão và Ốc Nhĩ rất thân quen.

Nếu là như vậy, phụ huynh của Ốc Nhĩ rất có thể là người của đại học Lư Tạp Tư, con cái của công nhân viên chức à?

Chỉ là thằng nhóc này hình như rất mê mẩn Nam Tương Y.

Chắc đây chính là thanh xuân nhỉ, làm cho người ta cảm thấy thật tươi đẹp.

Cơ mà, Ốc Nhĩ muốn theo đuổi được Nam Tương Y sợ là sẽ cực kỳ khó.

Hứa Mạt đem sách của Lư lão trả lại vị trí cũ. Lúc trở về thì phát hiện ra có mấy người đi tới. Người đi đầu ăn mặc vô cùng lộng lẫy, áo khoác trên người màu vàng, nhìn rất mềm mại, xem ra chất liệu không hề tầm thường.

Gương mặt của hắn khá anh tuấn, ngũ quan rõ ràng, khiến người khác cảm thấy vẻ ngông cuồng nhàn nhạt, trên người có khí thế của danh gia vọng tộc.

Không ít người phát ra âm thanh xì xào, hiển nhiên là có người biết được hắn.

-Ni La!

Hứa Mạt nghe thấy được người xung quanh bàn tán, năm nay trong số tân sinh có một nhân vật nổi tiếng khác, hoàng tử của vương quốc Ba La Mã Ni La, cũng là người theo đuổi Nam Tương Y.

Hứa Mạt hơi xúc động, hôm nay ngọn gió nào mà đưa hết những người này đến thư viện thế.

Hay là vì Nam Tương Y tới nên tất cả bọn họ cũng đều đi theo?

Hứa Mạt ngồi nguyên tại vị trí của mình. Nếu mà có thể nói thì hắn cũng muốn kết giao bạn bè với Ni La, làm ăn coi trọng hòa khí sinh tài, bạn càng nhiều thì tài nguyên càng rộng.

Ni La đi tới chỗ của Ốc Nhĩ, đó là vị trí ngồi đối diện với Nam Tương Y. Ni La đứng trước mặt Ốc Nhĩ, hắn ngẩng đầu lên nhìn hắn ta.

-Có thể nhường chỗ không?

Ni La mở miệng nói với Ốc Nhĩ.

Ốc Nhĩ nhíu nhíu mày, đáp:

-Nơi này còn không ít chỗ, ngồi chỗ nào cũng được mà.

-Ta thích vị trí của ngươi.

Ni La cúi đầu nhìn Ốc Nhĩ tiếp tục nói.

Ốc Nhĩ nhăn mày có vẻ không vui, hắn không thèm quan tâm, cúi đầu đọc sách tiếp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận