Căn Cứ Số 7

Chương 367: Giết hại và độc hành

Bầu không khí vô cùng ngột ngạt.

Nhưng Thẩm Thiên Trọng lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra, bình thản nói:

-Tôi có thể hiểu được sự phẫn nộ của Lâm viện trưởng, dù gì cũng vừa trải qua một cuộc chiến thất bại, nhưng….

Ánh mắt Thẩm Thiên Trọng đột ngột trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào ống kính và nói:

-Tôi không chấp nhận tất cả những lời chỉ trích của Lâm viện trưởng đối với quân khu phía Nam. Quân khu phía Nam bảo vệ ở phía Nam thành phố Cương Khung, thương vong là việc xảy ra hàng ngày, quân khu không hề oán hận, không hề khóc lóc kể lể với người dân. Mỗi quân nhân của quân khu phía Nam đều dùng máu tươi để tạo ra tuyến phòng thủ, bọn họ không oán hận không hối tiếc. Nhưng những quân nhân dùng máu tươi để bảo vệ thành phố kia, vào ngày hôm nay, lại bị sỉ nhục như vậy. Lâm Thanh Trạch, nếu ông tìm được chứng cứ hưởng lạc của bất kể quân nhân nào ở quân khu phương Nam, tôi lập tức từ chức tư lệnh quân khu, còn nếu như không thể… tôi hy vọng ông phải có một lời giải thích với tất cả quân nhân của quân khu phía Nam.

Lời nói của Thẩm Thiên Trọng vô cùng sắc bén, nhân dân thành phố Cương Khung nhìn tiếng nói đanh thép của vị tướng quân này, nội tâm co giật.

Những quân nhân đằng sau ông ta, người nào cũng đứng thẳng tắp, nhìn về phía trước một cách giận dữ.

Vậy cuối cùng ai là người đúng?

Những quân nhân bảo vệ thành phố kia, tại sao lại phải chịu sự sỉ nhục như vậy?

Màn hình chuyển đến Lâm Thanh Trạch.

Lâm Thanh Trạch nhìn chăm chú đằng trước, Thẩm Thiên trọng đang đánh tráo khái niệm, không trả lời vào vấn đề chính, mà trực tiếp làm một bài văn hướng vào quân nhân của ông ta bị sỉ nhục.

Nhưng không thể không thừa nhận, Thẩm Thiên Trọng chơi chiêu này thật là lợi hại.

Phía sau Lâm Thanh Trạch, một chiếc phi cơ đáp xuống.

Ông lão Đạm Đài và Hứa Mạt ở trên phi cơ cũng đang xem buổi phát trực tiếp, nghe thấy đoạn đối thoại của hai người.

Chỉ thấy ông lão Đạm Đài bước xuống phi cơ, trong giây lát những ánh mắt đều hướng về phía ông.

Lão viện trưởng đến rồi.

Chỉ thấy ông lão Đạm Đài cả người đứng thẳng, trực tiếp đi đến bên cạnh Lâm Thanh Trạch và nhìn vào ống kính.

Ông lão Đạm Đài nhìn chằm chằm vào màn hình:

-Những lời nói của Lâm Thanh Trạch đã rất ý tứ rồi, nếu là tôi, những binh sĩ trên chiến trường lúc trước đều là một lũ rác rưởi.

-Một đám binh sĩ ở trong tàn tích tập luyện bao nhiêu năm, đối diện với những học sinh ít hơn đến mấy tuổi cũng không có dũng khí đối đầu trực diện, mà phải sử dụng thủ đoạn trong quân khu để đối phó với bọn họ, ra tay độc ác, giết hại học viên của học viện, không đưa ra được một lời giải thích với học viện, ngược lại còn muốn Lâm Thanh Trạch giải thích với ngươi, tư lệnh Thẩm thật là oai phong.

Lại là một cú sốc.

Thành phố Cương Khung xôn xao khắp chốn, trong quân khu cũng xôn xao.

Quân nhân của quân khu phương Nam đều lộ ra sát khí tức giận.

Người đứng lên nói lần này là lão viện trưởng Đạm Đài.

-Lão viện trưởng,

Thẩm Thiên Trọng nói:

-Tôi kính trọng ông vì những gì đã cống hiến cho thành phố Cương Khung, nhưng thể hiện hôm nay của lão viện trưởng, khiến tôi vô cùng thất vọng, lão viện trưởng nếu đã về hưu, thì nên tận hưởng an nhàn tuổi già, tránh cho không giữ được sự chính trực của mình, hành vi như thế này càng giống với cơn cuồng nộ của kẻ thất bại, học viện siêu phàm là không thể thua sao.

Đối đầu không khoan nhượng.

Một người là chiến thần Đạm Đài, một người là nhân tài mới nổi - thủ lĩnh của quân khu phương Nam.

Toàn bộ thành phố Cương Khung lại rơi vào trầm lặng, thời gian như thể đứng im.

Không thể thua sao?

-Ngươi cho rằng binh sĩ của mình rất mạnh à?

Lão viện trưởng Đạm Đài đáp:

-Học sinh của ta nói cho ta biết, nếu có thể sử dụng mọi thủ đoạn giống như quân khu, cậu ta đem theo hai người, có thể đánh bại tất cả những binh sĩ lúc trước ở trên chiến trường.



Mang theo hai người, kết thúc tất cả binh lính trên chiến trường?

Có bị điên không?

Dân chúng của thành phố Cương Khung nhìn lão viện trưởng Đàm Đài, học trò của hắn, đương nhiên là chỉ Hứa Mạt.

Quả thực là Hứa Mạt rất mạnh, nhưng, theo bọn họ được biết, nguyên lực của Hứa Mạt mới đạt đến B thôi?

Cho dù có tồn tại cấp B+, cũng không dám nói dẫn theo hai người và 100 người của đội chiến đấu.

Năng lực chiến đấu đơn thể là có hạn, nếu như là một kẻ giết người, bọn họ tin rằng Hứa Mạt có thể làm được, nhưng một đám người xông về phía hắn giết hắn, trong nháy mắt thì áo giáp cấp B cũng sẽ bị phá hủy, cơ thể máu thịt, đánh thế nào?

Không chỉ dân chúng cho rằng lão viện trưởng điên rồi, cho dù đằng sau hắn, người của tám học viện siêu phàm cũng đều ngây ra.

Bọn họ đều biết rằng lão viện trưởng đã bố trí đào tạo riêng cho Hứa Mạt, nhưng mà, chỉ có hai người ??

Điều này là không thể làm được.

Lão viện trưởng sẽ không vì phẫn nộ mà nhất thời kích động mất đi sáng suốt đấy chứ.

Học sinh của tám học viện Siêu Phàm trên chiến trường đã bị đón về, bọn họ nhìn lão viện trưởng, lại nhìn bóng hình đứng ở đằng sau.

Hứa Mạt yên lặng đứng ở đó, dường như cũng ngầm thừa nhận lời của lão viện trưởng.

Hắn thực sự muốn ra trận sao?

Thẩm Thiên Trọng nhìn chằm chằm vào màn hình, mở miệng nói :

-Lão viện trưởng, mồm miệng giảo hoạt, nhưng chả có ý nghĩa gì.

3 người?

Nực cười.

-Gặp trên chiến trường.

Lão viện trưởng trực tiếp trả lời.

-Được.

Thẩm Thiên Trọng đáp lại:

-Trên chiến trường khó tránh có thương vong, hy vọng lão viện trưởng sẽ không thẹn quá hóa giận như vừa nãy.

-Ngươi cũng vậy, 10 phút sau, mấy người Hứa Mạt sẽ tiến vào chiến trường.

Lão viện trưởng không nói thêm mấy lời vô nghĩa, quay người rời đi.

Màn hình tắt đi, trong ánh mắt của Thẩm Thiên Trọng thoáng qua một tia sát ý sắc bén.

Tìm chết!

Binh lính đằng sau hắn cũng lộ ra thần sắc hung ác.

Trước đây lão viện trưởng Đàm Đài và Lâm Thanh Trạch sỉ nhục và chỉ trích bọn họ, bọn họ đều nghe thấy.

3 người, đối đầu với trăm người?

Đây không khác gì là sỉ nhục bọn họ.

-Viện trưởng....

Người của tám học viện Siêu Phàm đi lên phía trước, nói:

-Có chút kích động rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận