Căn Cứ Số 7

Chương 81: Robot

Công xưởng bỏ hoang.

Một cỗ robot đang cùng Ảnh chiến đấu trên đài.

Cỗ robot này có vẻ chậm chạp, tuy lực bật lớn nhưng về công kích lại khó mà trúng Ảnh, vỏ bọc thép to lớn có vẻ buồn cười.

-Không đánh nữa.

Trong robot chuyền ra tiếng nói, đó là tiếng của Tiểu Thất, điều khiển bởi hệ thống giọng nói.

Sau đó robot dừng lại và mở ra, bên trong có một thân hình bằng máy móc đi ra.

Tiểu Thất từ trong robot nhảy xuống, buồn rầu nói:

-Robot đời cũ thật khó điều khiển, nghe nói robot hiện đại là điều khiển bởi sóng điện từ, không biết có cảm giác thế nào.

Trước đây cỗ robot này luôn để Tái Tư luyện tập điều khiển.

Bây giờ, ba người Hứa Mạt đều đã có áo giáp vì vậy muốn để Tiểu Thất học điều khiển.

Nhưng Tiểu Thất vẫn còn nhỏ không có kiên nhẫn.

-Tiểu Thất.

Diệp Thanh Điệp mỉm cười nhìn cậu.

- Chị Điệp, chị giết em đi.

Tiểu Thất bày ra khuôn mặt khổ sở:

-Khó quá, làm kiểu gì cũng không được, hay là chị Điệp tới thử đi?

Diệp Thanh Điệp nhìn chằm chằm cậu, cô muốn để Tiểu Thất điều khiển robot thật ra là vì bảo vệ Tiểu Thất.

Tuổi cậu còn quá nhỏ, với lại đã mất đi thân thể bình thường được thay thế bởi máy móc, đối với Diệp Thanh Điệp mà nói cô đã mất đi ba người đồng đội, cô không muốn lại mất thêm Tiểu Thất.

-Chị Điệp, em thật sự làm không được.

Tiểu Thất nhìn bóng Thanh Điệp với ánh mắt cầu cứu, sau đó lại nhìn về Hứa Mạt., nói:

-Anh Mạt, anh tới thử đi?

Hứa Mạt nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Tiểu Thất, liền gật đầu:

-Được

Hắn vốn dĩ muốn xem Tái Tư điều khiển robot, nhưng Tái Tư đã chết ở chiến trường trận chiến đó.

Đi lên đấu trường, Hứa Mạt trèo lên robot, Tiểu Thất đứng bên ngoài dạy cho Hứa Mạt một vài thao tác cơ bản.

Cái khó nhất là khống chế động tác, cỗ robot này khá cơ bản là nắm bắt cảm giác động tác, điều khiển nút hỗ trợ.

Hứa Mạt đứng ở trong liên tiếp ấn các nút bên trong robot có vẻ hơi loay hoay, chẳng trách Tiểu Thất không quen.

Hắn nhấc chân lên, chiến sĩ sắt thép tức lập tức cũng nhắc chân lên.

Cách tay vung ra làm động tác chém, đồng thời robot cũng hoàn thành động tác tương tự, cây đao có sức mạnh to lớn trong tay chém xuống.

- Anh Mạt khả năng học hỏi tốt, chắc chắn mạnh hơn em.

Tiểu Thất đứng bên cạnh Diệp Thanh điệp nói, thời gian ngắn mà bọn họ và Hứa Mạt ở cùng nhau, Hứa Mạt cho họ cảm giác, dù học cái gì cũng đều nhanh.

Súng ống, bách phát bách trúng mấy tiếng đồng hồ.

Đánh nhau kịch liệt, Tái Tư rất nhanh tự cho mình là kém thế, thậm chí hắn còn một mình giết chết Mạc Khắc.

Năng lực các phương diện, hắn tiến bộ đáng kinh ngạc, bây giờ mà học điều khiển robot cũng sẽ rất nhanh nhỉ?

Tiểu Thất có chút mong chờ.

Diệp Thanh Điệp có phần mong muốn Hứa Mạt tốt hơn, Hứa Mạt người khoác trên mình tấm chiến giáp màu đen sức chiến đấu đã quá mạnh rồi.

Vả lại mấy ngày nay Hứa Mạt đang luyện tập ở phòng tập, sức chiến đấu vẫn đang tiến bộ nhanh chóng, vì vậy cô mới để Tiểu Thất điều khiển robot.

Nhưng thằng bé này…

Ánh mắt hướng về Hứa Mạt trên sàn đấu, Diệp Thanh Điệp cũng có chút mong chờ, không biết Hứa Mạt có thể điều khiển quen robot hay không?

Mấy tiếng đồng hồ sau.

Robot cầm kiếm chiến đấu trên sàn đấu, tuy động tác vẫn còn không quen tay nhưng đã nắm rõ một số kĩ nằn cơ bản, so với Tiểu Thất lúc trước rõ ràng mạnh hơn nhiều.

-Em biết anh Mạt giỏi hơn em mà.

Tiểu Thất dương dương tự đại nói, nhìn thấy Diệp Thanh Điệp mỉm cười nhìn qua, cậu thu mình lại và im lặng, nói nhỏ một tiếng:

-Em đi vận hành thử thiết bị khác.

Nói xong lặng lẽ chuồn đi.

Diệp Thanh Điệp không quan tâm cậu, vẫn hướng mắt lên sàn đấu.

-Bùm

Một tiếng nổ chuyền tới, đao của Hứa Mạt đâm trúng Ảnh, hắn như sắp bay ra ngoài.

Con mắt xinh đẹp của Diệp Thanh Điệp nháy qua một sắc thái kì quái, khả năng thích ứng của Hứa Mạt thật đáng sợ, động tác của hắn vô cùng nhanh nhẹn, khả năng chiến đấu rất mạnh, có thể chiến đấu tay đôi với rắn hổ mạng.

Dưới trạng thái điều khiển robot vụng về,

Hứa Mạt ở chính diện không có khả năng đánh trúng Ảnh, vậy và hắn lại làm được.

Cô vừa rồi rõ ràng nhìn thấy, Hứa Mạt đã hoàn thành nhát chém với độ khó cực cao, đây là hắn đã có thể điều khiển nhuần nhuyễn, tuy chỉ là một nhát chém nhưng cũng là cái khởi đầu, hắn một lần nữa thể hiện khả năng học tập vô cùng mạnh.

Với lại dường như hắn vẫn đang luyện tập không biết mệt mỏi.

Ảnh không có từ chối vẫn luôn lặng lẽ luyện tập.

Hắn tự nhiên cũng đã phát hiện khả năng học tập quá kinh khủng của Hứa Mạt, hi vọng Hứa Mạt có thể điều khiển thuần thục robot, như vậy sức chiến đấu của họ sẽ tăng lên một phần.

Một khoảng thời gian trôi qua, Hứa Mạt dừng luyện tập và mở cửa khoang robot nhảy ra.

Toàn thân hắn đau mỏi, loại cảm giác hắn thật sự không quen, đặc biệt lúc mới bắt đầu vô cùng ngượng nhưng dần dần đi vào trạng thái, khả năng tính toán và sự nhận biết của não bộ hắn vô cùng mạnh. Sau khi đã quen với động tác, dần tính ra động tác của bản thân và biên độ động tác của robot.

Nhưng muốn hoàn toàn thuần thục vẫn cần phải học.

-Cảm ơn.

Hứa Mạt cảm ơn Ảnh vì vẫn luôn luyện tập cùng hắn.

Ảnh trầm mặc gật đầu, hắn từ trước đến nay không có thích nói chuyện và lặng lẽ rời đi.

- Cảm giác thế nào?

Diệp Thanh Điệp hỏi Hứa Mạt.

-Luyện tập thêm một hai ngày thì thích ứng hoàn toàn rồi.

Hứa Mạt trả lời.

-Lợi hại.

Diệp Thanh điệp nói:

-Nếu biết cậu khả năng học tập robot nhanh như vậy, trước đây đã để cậu tới.

Hứa Mạt lộ ra thần sắc kì quái, Diệp Thanh Điệp nhìn thấy hỏi:

- Sắc mặt gì vậy?

-Không có gì.

Hứa Mạt lắc đầu:

-Không ngờ chị Điệp cũng biết khen người khác đấy.

Diệp Thanh Điệp cười mỉm nhìn hắn.

-Cho nên, có phần thưởng gì không?

Hứa Mạt hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận