Căn Cứ Số 7

Chương 51: Không phải người?

Chuyện xảy ra ngày hôm đó rõ ràng đã gây ra một tổn thương lớn cho trái tim non nớt của cô bé.

Xe máy không ngừng truyền ra tiếng nổ vang, thanh niên xuống xe ngồi trở về, sau đó khởi động xe, xoay tròn xung quanh nhóm người Hứa Mạt.

-Các ngươi muốn làm gì?

Tinh Vân và Lăng Dung chưa bao giờ gặp loại tình huống này, sắc mặt cũng thay đổi.

Hứa Mạt vẫn như cũ ôm Yêu nhi, đối phương đang tự hỏi nên làm cái gì bây giờ, hắn cũng giống vậy, trực tiếp ra tay ở đây hiển nhiên không thực tế, bại lộ triệt triệt để để, đội chấp pháp cũng sẽ không buông tha cho hắn.

Nhưng nếu không giết, đối phương trở về có thể mật báo hay không?

Rắn Hổ Mang sẽ tìm đến hay không?

Hai người trên xe gắn máy đang suy nghĩ về vấn đề này, nên giải quyết như thế nào?

Chuyện này, vô luận như thế nào cũng phải xử lý sạch sẽ trước khi Xà ca biết, bằng không bọn họ chết chắc!

Lúc này, xa xa có một bóng người vọt tới, bay lên không trung, trực tiếp đá văng người từ trên xe máy xuống. Xe máy ngã xuống ma sát với mặt đất phát ra âm thanh bén nhọn chói tai rồi trượt về phía đường phố, đám người nhao nhao tránh ra, nhưng vẫn như cũ đụng phải mấy người đi đường.

Hai người đứng dậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm người tới, là người đánh xe Khố Bách của Tinh Vân. Hứa Mạt cũng không kinh ngạc, trong chuyến đi chủ thành lần trước hắn đã biết, phu xe này còn đóng vai trò bảo vệ Tinh Vân.

Cha mẹ của Tinh Vân cũng không hề đơn giản.

Hai gã từ dưới đất bò dậy, nhìn chằm chằm Khố Bách, chỉ thấy Khố Bách đứng chắn trước người Tinh Vân, ánh mắt hung dữ nhìn bọn họ.

Một thanh niên từ phía sau xe lần tìm dao bấm, nhưng bị một người đằng sau cản lại, nói:

-Đi thôi.

Rút dao bấm về, người nọ lạnh lùng liếc nhìn Hứa Mạt, hai gã xoay người đi ra đường đỡ xe máy lên, kèm theo một tiếng gầm chói tai, bóng dáng bọn họ đã mất hút.

-Yêu nhi, không sao rồi.

Hứa Mạt nhẹ nhàng an ủi, Yêu nhi ngừng khóc, nhưng vẫn ôm chặt lấy cánh tay hắn không buông, môi mím chặt, so với cô bé hoạt bát vừa rồi dường như là hai người khác nhau.

-Hứa Mạt, bọn họ là ai vậy?

Tinh Vân mở miệng hỏi, cô cảm thấy hai người này quen biết Hứa Mạt.

-Không biết.

Hứa Mạt đáp lại nói:

-Cảm tạ tiểu thư Tinh Vân.

Việc này không nhất thiết phải nói với Tinh Vân.

-Không có gì.

Tinh Vân lắc đầu, nhìn Hứa Mạt, có hơi do dự nhưng vẫn nói:

-Chuyện ngày đó, tôi thành thật xin lỗi.

-Được rồi!

Hứa Mạt gật đầu rồi ôm Yêu nhi trở về, không nói thêm gì, bây giờ hắn không có tâm trạng.

Tinh Vân sửng sốt trong chốc lát, nhìn thấy Hứa Mạt hoàn toàn không để ý tới mình, cô cảm thấy hơi mất mát. Từ khi nói chuyện phiếm với Lăng Dung, cô đã đoán được bản nhạc kia hẳn là do Hứa Mạt sáng tác, cái tên này là một thiên tài âm nhạc.

-Tiểu thư Tinh Vân, chúng ta quay về thôi.

Khố Bách mở miệng nói, hôm nay đã ra ngoài rất lâu rồi.

Tinh Vân gật đầu, nói với Lăng Dung:

-Lăng Dung, ngày mai tôi lại ghé chơi nhé!

-Được.

Lăng Dung gật đầu, hai người nói lời tạm biệt với nhau, Tinh Vân ngồi lên xe ngựa rời khỏi đây.

Hứa Mạt trở lại cửa hàng bách hóa, lông mày vẫn nhíu chặt.

-Hứa Mạt, đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Vi hỏi Hứa Mạt.

-Không có gì.

Hứa Mạt lắc đầu, ôm Yêu nhi trở về phòng mình.

-Yêu nhi, ngủ chút đi.

Hứa Mạt dịu dàng nói với Yêu nhi.

-Dạ.

Yêu nhi nhu thuận gật đầu, yên lặng nằm xuống, ôm lấy chân Hứa Mạt.

Hứa Mạt nhìn cô bé trong ngực, sờ sờ khẩu súng bên hông, là hắn mang ra từ nhà máy bỏ hoang.

Ngoại trừ súng ra, trên người hắn còn có ám khí, hơn nữa cảm giác lực cùng tố chất thân thể tăng lên, hiện giờ hắn đã có được thực lực nhất định, chẳng qua hôm nay nhìn thấy Rắn Hổ Mang ra tay, hắn hẳn là còn kém hơn nhiều, trừ phi có thể tìm được cơ hội tập kích một đòn mất mạng.

Hai người kia, có thể nói cho Rắn Hổ Mang biết không?

Nếu nói cho Rắn Hổ Mang biết, liệu gã có quan tâm đến một người nhỏ bé như hắn mà tự mình ra tay không?

Hắn có thể đưa Yêu nhi đi ngay bây giờ, nhưng như vậy, sợ rằng sẽ liên lụy đến Ba Tư lão gia và Lăng Dung.

Xem ra, hắn phải nói chuyện cùng với Ba Tư lão gia.



Sau khi dỗ Yêu nhi ngủ, Hứa Mạt đi lên trên nóc nhà, thân hình mập mạp của Ba Tư lão gia đang cẩn thận tưới hoa, hắn lẳng lặng nhìn mà không quấy rầy.

-Hoa trong thế giới ngầm không dễ trồng, mất rất nhiều thời gian và công sức, nếu không chăm chút nhất định sẽ khô héo.

Ba Tư lão gia trầm giọng nói, giống như đang lẩm bẩm.

Thế nhưng Hứa Mạt lại cảm thấy ông đang mượn hoa tả người.

Hoa là như thế, chẳng lẽ người trong thế giới ngầm không giống vậy. Nếu như không có sự che chở, bảo bọc của Ba Tư lão gia thì một tiểu thư Lăng Dung thiện lương, làm sao có thể sống sót nơi thế giới khắc nghiệt này.

-Ba Tư lão gia, vừa rồi con gặp hung thủ ở dưới lầu.

Hứa Mạt mở miệng nói.

Ba Tư lão gia dường như đã biết, ông vẫn yên lặng tưới nước, mãi đến khi trong ấm không còn giọt nào, ông mới để sang một bên, thân thể mập mạp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nghỉ ngơi.

Bởi vì quá béo nên chiếc ghế hoàn toàn không thể ngồi được.

-Con cảm thấy thế nào?

Lúc này Ba Tư mới ngẩng đầu nhìn Hứa Mạt hỏi.

-Là Ba Tư lão gia cứu Yêu nhi ạ?

Hứa Mạt mở miệng hỏi.

-Chẳng ai để tâm đến một đứa con nít, ném cho bọn chúng ít tiền là xong.

Ba Tư không phủ nhận điều đó, ông có thể thấy được, Hứa Mạt đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, kể từ ngày cha mẹ qua đời, hắn đã dần trưởng thành.

-Con hận ta sao?

Ba Tư lão gia bắt gặp Hứa Mạt trầm mặc mới hỏi.

Hứa Mạt lắc đầu, phần lớn tình cảm của hắn dành cho 'cha mẹ' đều xuất phát từ ký ức của nguyên chủ, cho nên hắn có thể nhìn nhận sự việc một cách lý trí.

Chẳng qua hắn cũng chỉ là người làm thuê trong tiệm của ông mà thôi, Ba Tư lão gia nguyện ý cứu Yêu nhi, đã là nhân chí nghĩa tận, lẽ nào còn muốn ông cứu một nhà bốn người để rước họa vào thân hay sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận