Căn Cứ Số 7

Chương 650: Thân thể

-Cảm ơn.

Hứa Mạt đáp lại một tiếng, Tương Doãn Nhi lùi về vị trí của mình. Cô nhận được tin sẽ đến thay Hứa Mạt đeo huân chương lên.

Đối với Hứa Mạt, cô cũng rất tò mò.

Ấn tượng đầu tiên chính là thật đẹp trai, không hề đẹp theo kiểu giống với gương mặt của những người đồng trang lứa. Tuổi của Hứa Mạt nhỏ hơn cô một chút, nhưng lại nhìn thành thục, đường nét trên mặt rõ ràng, mang theo vẻ tuấn tú cương nghị.

-Hứa Mạt, đi thăm phủ tổng thống một chút nào.

Tổng thống liên bang bày ra tư thế mời với Hứa Mạt, hắn gật đầu, sau đó hai người cùng nhau quay người rời đi, dần dần biến mất khỏi màn ảnh.

Lễ trao thưởng kết thúc, hình ảnh phía sau đó không tiếp tục phát sóng nữa, nhưng truyền thông vẫn đang chiếu khung cảnh bên ngoài phủ tổng thống như cũ. Hứa Mạt, người trẻ tuổi nhất trong lịch sử của hành tinh Bái Luân nhận được huân chương Tử Kim, giờ phút này, không biết là sẽ có ý nghĩa lịch sử hay không.

Bên người tổng thống liên bang có không ít người, Tương Doãn Nhi cũng đi theo. Bên cạnh Hứa Mạt chỉ có phó cục trưởng cục Thần Kiếm Sử Cường cùng đi.

-Hứa Mạt này, trưa hôm nay cậu theo ta đi đến một chỗ, có một vị lão tiên sinh muốn gặp cậu một lát.

Phủ tổng thống, tổng thống liên bang nói với Hứa Mạt. Tương Doãn Nhi ở bên cạnh hơi bất ngờ, dường như cũng biết được cái gì đó chuyện vì sao cô đến thay Hứa Mạt đeo huân chương lên.

-Lão tiên sinh?

Hứa Mạt ngạc nhiên, hắn nhìn về phía Sử Cường ở bên cạnh, không biết có nên đáp ứng hay không.

Lúc trước hắn và Phó Viễn cũng đã từng nói về đề tài này, vị lão tiên sinh này, là lão nhân đứng sau chính quyền liên bang sao?

Vậy nên, chuyện trao huân chương Tử Kim cho hắn có khả năng cũng không phải là ý tứ của phủ tổng thống mà bởi vì người phía sau?

-Tổng thống tiên sinh, xin hỏi là...

Sử Cường mở miệng hỏi tổng thống liên bang.

-Cục trưởng Sử nghĩ đến vị kia hả?

Tổng thống nhìn Sử Cường cười nói. Sử Cường hơi kinh hãi.

Là vị lão nhân kia nhìn trúng Hứa Mạt sao?

Nói như vậy, chỉ sợ là không thể không đi một chuyến được.

Hắn nhẹ gật đầu với Hứa Mạt.

-Được.

Hứa Mạt đồng ý.

Nhìn thấy Hứa Mạt đáp ứng, tổng thống liên bang dừng lại vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói:

-Người trẻ tuổi, tương lai sẽ sáng lạn.

Nói xong, hắn phân phó một tiếng với bí thư bên cạnh, nói:

-Ta đi làm một vài chuyện, Hứa Mạt cậu có thể tùy ý tham quan một chút, sau đó chúng ta sẽ xuất phát cùng nhau.

-Tổng thống tiên sinh đi làm việc đi.

Hứa Mạt gật đầu. Sau khi tổng thống liên bang rời đi, Hứa Mạt cũng không đi dạo thật mà đi tìm nơi để nghỉ ngơi.

Trường hợp như thế này, quả nhiên vẫn không hợp với hắn, hơi không quen.

-Cục trưởng Sử, lão tiên sinh trong miệng các người là chỉ ai vậy?

Hứa Mạt nhìn qua đám người đứng ở đó không xa, thấp giọng hỏi Sử Cường.

-Con cháu đời sau của người sáng lập liên bang.

Sử Cường nói nhỏ bên tai Hứa Mạt:

-Cho dù có chuyện gì xảy ra, thì cũng phải lễ phép một chút. Vị lão tiên sinh này tôi chưa từng gặp qua, lần này là nhờ phúc của cậu rồi.

-Hiểu rồi.

Hứa Mạt gật đầu, xem ra, đây là nhân vật lớn chân chính phía sau.

Không ngờ cuộc quyết đấu lần này lại dẫn đến một hiệu ứng dây chuyền như vậy. Ngay cả nhân vật lớn đứng đầu hành tinh Bái Luân cũng bắt đầu chú ý đến hắn.

...

Tương gia là một gia tộc mà rất ít người bình thường trên hành tinh Bái Luân biết đến.

Nhưng đã là lãnh đạo thì đều sẽ biết đến địa vị của Tương gia ở hành tinh Bái Luân.

Mấy trăm năm trước, tại đời nhân vật anh hùng thành lập ra chính phủ liên bang, những năm tháng sau đó, con cái của những người đó phát triển thành những gia tộc có thế lực khổng lồ, ẩn phía sau chính phủ liên bang.

Tổng thống liên bang và nghị hội hành sử có quyền lực cao nhất, nhưng trên thực tế, đây chẳng qua chỉ là thể hiện ý kiến của những người ở phía sau kia.

Trên một ngọn núi ngoại thành của thành phố Xuyên Tinh.

Lúc này, có một nhóm phi thuyền đang đi về phía này. Bên trong núi, đột nhiên có một vòng bảo hộ mở ra, lập tức phía dưới bỗng xuất hiện một bãi hạ cánh. Hứa Mạt nhìn thấy cảnh tượng này liền ngạc nhiên, vừa rồi, đó không phải là một khu rừng sao, thì là chỉ là cảnh giả, lừa gạt mắt người thôi.

Ngay sau khi phi thuyền hạ cánh, đã có xe đến đợi đón, bọn hắn đổi xe tiếp tục đi, tới một tòa biệt thự tư nhân to lớn, giống như là nơi để dưỡng lão vậy.

Đi vào phía bên trong, là một khu vườn rộng lớn, có rất nhiều thảm thực vật quý hiếm được trồng ở nơi đây, hình ảnh rất ưu nhã mà lại độc đáo.

Một người trung niên đi sang hướng bên này, đưa tay ra bắt với tổng thống liên bang:

-Hoan nghênh tổng thống tiên sinh.

-Tương tiên sinh.

Tổng thống duỗi hai tay ra, khom người nắm lấy tay của người kia.

Hứa Mạt nhìn thấy như vậy liền bất ngờ, thái độ của vị tổng thống liên bang này sao lại khiêm nhường thế?

Lực ảnh hưởng của Tương gia kinh khủng đến vậy sao?

-Cục trưởng Sử.

Người trung niên lại đưa tay với Sử Cường, hai người bắt tay nhau.

Cuối cùng, ánh mắt của ông chuyển sang người Hứa Mạt, cười nói:

-Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, nhìn rất có sức sống.

Dứt lời, hắn đưa tay ra nói:

-Tương Diệp.

-Tương tiên sinh.

Hứa Mạt cũng đem tay nắm lấy tay của đối phương gọi.

-Cậu có thể gọi ta một tiếng bác trai là được.

Tương Diệp rất thân thiện cười nói.

Hứa Mạt cảm thấy dường như đối phương có hơi thân cận với chính mình, xem ra thật sự là muốn lôi kéo.

-Cha.

Tương Doãn Nhi đi lên phía trước, gọi một tiếng.

-Doãn Nhi rất lâu rồi còn chưa về thăm nhà đó.

Ánh mắt Tương Diệp lộ ra ánh mắt hiền từ.

-Đi thôi, hoan nghênh các vị khách quý.

Tướng Diệp vô cùng khách khí nói, quay người dẫn đường, thân là gia tộc có quyền thế nhất hành tinh Bái Luân, nhưng trên người Tướng Diệp vậy mà lại không hề có chút cao ngạo nào, mà ngược lại lại còn vô cùng khách sáo, làm cho người khác cảm thấy rất hiền lành. Ngay cả khi hắn cười cũng làm cho người khác cảm thấy nụ cười của hắn là thật tâm.

-Tương tiên sinh, dạo này không đến thăm hỏi Tương lão được, thân thể Tương lão vẫn tốt chứ?

Đi vào khu vườn của Tương gia, tổng thống mở miệng hỏi Tương Diệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận