Căn Cứ Số 7

Chương 378: Người dân

Phong cách của bọn họ làm hắn chướng mắt, cũng giống như những gì hắn từng nói vậy, nhàn nhạ, hưởng thụ, lãng phí tài nguyên của thành phố Cương Khung.

Hơn nữa, thế lực các phe luôn tranh đấu không ngừng, ảnh hưởng rất lớn đến hiệu suất hoạt động của thành phố. Loại tranh đấu này cần phải chấm dứt, tất cả lực lượng vũ trang đều phải đến từ sự tiếp quản của quân đội, chi phí quân đội cũng phải cần được tăng lên. Chỉ có như thế, sức chiến đấu của quân đội thành phố Cương Khung mới có thể càng mạnh hơn, bắt kịp với các thành phố phát triển khác.

Hắn muốn một thành phố được quân sự hóa hoàn toàn.

-Thẩm tư lệnh, ngài còn có lời nào muốn nói không?

Một phóng viên không sợ chết đuổi kịp Thẩm Thiên Trọng, bị binh sĩ của quân đội phía nam ngăn lại. Đám phóng viên này vì những tin tức sốt dẻo, lá gan cũng sẽ lớn hơn một ít.

Bước chân của Thẩm Thiên Trọng dừng lại, sau đó đi về phía đối phương.

Ký giả kia nhìn thấy Thẩm Thiên Trọng liền cảm nhận được khí thế áp bách mãnh liệt.

Chỉ thấy Thẩm Thiên Trọng nhìn về phía ống kính, mở miệng nói:

-Tôi vẫn giữ nguyên ý của mình, muốn lực lượng phòng ngự của thành phố phải mạnh hơn, thực hiện quản lý bằng quân đội với học viện Siêu Phàm chính là cách làm đúng đắn.

Nói rồi hắn liền rời đi.

Phóng viên kia hơi sửng sốt, Thẩm tư lệnh, vẫn kiên trì giữ nguyên quan điểm của mình.

Mà trận xung đột kia cũng không hề đề cập tới, đó cũng chẳng phải là chuyện vẻ vang gì.

Bên kia, Hứa Mạt cũng đang bị một đám người vây quanh ở doanh trại.

Nhìn thấy Hứa Mạt trở về, học viên học viện Siêu Phàm liền ùa đến.

-Ra sao rồi?

-Không sao chứ.

Không ít người mở miệng hỏi.

-Đau quá.

Hứa Mạt thầm nghĩ trong lòng, lúc trước ở trên chiến trường thì có thể nhịn, ra khỏi chiến trường, cảm giác đau liền ập tới, vết thương đều là thật đó.

-Không sao cả.

Hứa Mạt mở miệng nói, phải nhịn.

Tất cả mọi người đều mỉm cười, không có việc gì thì tốt.

Hứa Mạt đi về phía trước, người đứng đó lập tức nhường đường, vây quanh hắn, giống như đang nghênh đoán người anh hùng chiến thắng trở về vậy.

-Đi xử lý vết thương đi.

Lâm Thanh Trạch nói

Hứa Mạt gật đầu, sau đó nhìn lên màn hình, đúng lúc Thẩm Thiên Trọng nói ra câu kia.

Rất nhiều học viên của học viện Siêu Phàm lập tức tức giận. Thẩm Thiên Trọng còn có mặt mũi mà mở miệng hả, vi phạm quy tắc, để cho chiến sĩ gen tấn công ra tay giết người.

-Bạn học Hứa Mạt, Thẩm tư lệnh cho rằng thực hiện quản lý quân đội với học viện Siêu Phàm là cách làm đúng đắn, cậu đối với việc này có ý kiến gì?

Một phóng viên bỗng xông lên phía trướng, hướng về phía Hứa Mạt phỏng vấn.

Có học viện muốn ngăn cô ta lại nhưng phóng viên đó vẫn điên cuồng xông lên trước.

Chỉ lấy sức một mình Hứa Mạt mà có thể chống lại được quân đội phía nam. Bây giờ hắn hoàn toàn đã có thể được gọi là nhân vật nổi tiếng của thành phố Cương Khung.

Hơn nữa, hắn vẫn còn trẻ như vậy, quan điểm của Hứa Mạt sẽ rất có tính chất đại diện.

-Tôi cho rằng quân khu phía nam cần phải giải tán tại chỗ, cô đi hỏi Thẩm tư lệnh thử xem ông ta nghĩ sao?

Hứa Mạt nói với phóng viên, nghe thấy lời hắn nói không ít học viên đều bật cười.

Không hổ là bạn học Hứa Mạt.

-Bạn học Hứa Mạt, ý cậu là cậu không đồng tình với ý kiến của Thẩm tư lệnh sao, nhưng sự kiện tham nhũng của học viện xảy ra liên tiếp như vậy, hiện tại rất nhiều người dân của thành phố Cương Khung đều cho rằng cần phải thực hiện quản lý học viện Siêu Phàm bằng quân đội là hợp lý, có thể vừa tiết kiệm được tài nguyên mà cũng vừa có thể bồi dưỡng được càng nhiều nhân tài ưu tú.

Phóng viên tiếp tục đuổi theo Hứa Mạt hỏi.

Hứa Mạt cau mày, quan điểm của Thẩm Thiên Trọng sở dĩ có thể nhận được sự đồng tình của người dân, là bởi vì nó đứng trên lập trường của người dân thành phố Cương Khung, từ một loại ý nghĩ nào đó mà nói, lời của hắn quả thật rất đúng, phù hợp với lợi ích của dân chúng thành phố Cương Khung.

Sĩ quan, tất nhiên có thể tiết kiệm được tài nguyên, nghiêm khắc bồi dưỡng, tất nhiên cũng có thể huấn luyện ra càng nhiều nhân tài.

Cho nên, rất nhiều người dân ủng hộ ý của hắn.

Xem ra, cho dù là thắng trận đấu này, tranh luận liên quan đến chuyện này vẫn sẽ ồn ào như cũ, chỉ sợ tám đại học viện Siêu Phàm lại gặp phải vấn đề như thế.

Thầy chính là anh hùng của thành phố Cương Khung, có mấy lời ông không tiện nói.

Đã như vậy thì để hắn nói thôi.

Hắn không muốn làm anh hùng.

Bước chân Hứa Mạt dừng lại, đứng trước mặt phóng viên.

Phóng viên cũng nhìn hắn, dường như đang chờ hắn đáp lại.

-Theo tôi được biết, giới truyền thông thời gian trước cũng bị tung ra rất nhiều sự kiện tham nhũng, nhận hối lộ từ tập đoàn, tiến hành tấn công học viên. Hơn nữa, loại chuyện như thế này giới truyền thông mấy người cũng chẳng thiếu, vậy tại sao cô có thể đứng trước mặt tôi mà hỏi chuyện này?

Hứa Mạt nhìn đối phương mở miệng nói:

-Tôi có thể đề nghị rằng nên bãi bỏ các ngành nghề truyền thông được không, đem mấy người làm truyền thông đến quân đội, tiến hành quản lý huấn luyện quân sự hóa. Cái này không chỉ tiết kiệm được tài nguyên xã hội mà còn cung cấp thêm nhiều người hơn cho lực lượng bảo vệ thành phố đó.

Ép buộc đạo đức sao?

Ai mà chẳng biết chứ.

-Ngoài ra, mấy người mà cho rằng Thẩm tư lệnh nói đúng, vậy thì cũng nên cân nhắc đưa bọn hắn vào quân đội luôn đi, tiến hành huấn luyện quân sự hóa luôn một thể.

Người xung quanh nghe thấy lời của Hứa Magj liền ngẩn cả ra.

Lâm Thanh Trạch cũng sừng sờ, cái thằng nhóc này...

Có mấy lời dù trong lòng biết rõ nhưng nói ra thì lại không được.

Lời mà Hứa Mạt nói không thể nghi ngờ chính là phản nghịch.

-Những mấy việc đó cũng không thể so được với chuyện của học viện Siêu Phàm.

Phóng viên phản bác:

-Học viện Siêu Phàm vốn dĩ là nơi để đào tạo ra anh hùng mà.

-Cô nói không sai, học viên Siêu Phàm đúng là nơi đào tạo ra anh hùng, nhưng học sinh của học viện Siêu Phàm không phải trời sinh ra đã là anh hùng. Bọn họ cũng giống cô, trước tiên đều là người dân.

Hứa Mạt nhìn chằm chằm vào đối phương, tiếp tục nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận