Căn Cứ Số 7

Chương 382: Siêu Thần Cạnh Kỹ Tràng

Người đối diện mở miệng nói:

-Tôi rất thích đoạn phát biểu này. Mặc dù có một số điều không vui trong thế giới ngầm, nhưng nó không phải là vấn đề lớn. Cậu nghĩ sao?

-Đồng ý.

Hứa Mạt đáp lại nói.

-Có hứng thú gặp mặt trò chuyện một chút không?

Đối phương hỏi.

-Gần đây tương đối bận rộn.

Hứa Mạt đáp lại.

-Vậy khi nào rảnh thì chúng ta nói chuyện.

Đối phương hình như không thèm để ý chút nào, cười nói:

-Tài nguyên của thành phố Cương Khung có hạn, cậu muốn tài nguyên tốt hơn dễ như trở bàn tay, có hứng thú đi thủ đô học tập hay không? Nơi đó không chỉ có thiên tài ưu tú hơn, còn có khoa học kỹ thuật tiên tiến, thậm chí có thể tiếp xúc với người trên các tinh cầu khác. Với thiên phú của cậu, không cần phải bị vây khốn ở thành phố Cương Khung này.

-Sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ cân nhắc.

Hứa Mạt trả lời.

-Được.

Đầu dây bên kia trả lời:

-Có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.

Dứt lời, hắn cúp máy liên lạc.

Hứa Mạt và công ty, ở thế giới ngầm đã chém giết lẫn nhau đến long trời lở đất, bây giờ lại có một 'cuộc trò chuyện thân thiện'.

Đôi bên không hề có hiềm khích hay tức giận, bình tĩnh như ‘bạn bè cũ’ lâu ngày không gặp.

Nhưng thời điểm hắn đặt máy liên lạc xuống, trong một tòa nhà ở thành phố Cương Khung, một người đàn ông nhìn về nơi xa, một tia sáng lạnh lùng lóe lên trong đôi mắt đang nheo lại của anh ta.

Có vẻ như ai đó không chấp nhận hòa giải.

Khi Hứa Mạt đặt máy liên lạc xuống, ánh mắt hắn cũng lạnh lùng không kém, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.

Đương nhiên hắn hiểu ý của đối phương, hòa giải, đồng thời lôi kéo hắn trở thành người của họ.

Hứa Mạt không muốn trở thành anh hùng, cũng không có tình cảm của một ‘Đấng Cứu Thế’.

Tuy nhiên, hắn có tình người cơ bản nhất, đó là một bọn dã thú dùng trẻ nhỏ làm vật thí nghiệm của con người và nhốt họ trong các thùng chứa, chúng coi con người trong thế giới ngầm như vật nuôi.

Hơn nữa, lão gia Ba Tư vì bọn họ mà chết, Lăng Dung tiểu thư cũng là người từng bị nhốt trong thùng chứa.

Tinh Vân bởi vì bọn hắn mà trở nên không có gì cả, trở thành ‘quái vật’ trong mắt mọi người.

Hòa giải? Làm thế nào để hòa giải?

Nếu hòa giải, chị Điệp và những người khác cũng sẽ hận hắn.

-Làm sao vậy?

Diệp Thanh Điệp nhận ra Hứa Mạt có gì đó không đúng, thấp giọng hỏi.

-Không có gì.

Hứa Mạt cười nói.

-Sao, với tư cách là ‘bạn gái’ hôm nay, tôi không có quyền được biết sao?

Diệp Thanh Điệp nói.

-Người của công ty.

Hứa Mạt nói.

Sắc mặt của Diệp Thanh Điệp và Tinh Vân đều thay đổi.

Người của công ty, tìm được Hứa Mạt sao?

-Trở về đi.

Hứa Mạt mở miệng nói, đoàn người gật đầu, rời khỏi phố Khải Hoàn, quay về trang viên.

Lúc bọn Hứa Mạt về tới, Lâm Thanh Trạch cũng ở đó.

Đang nói chuyện với lão viện trưởng.

Chính quyền thành phố đã sắp xếp một ứng cử viên cho vị trí viện trưởng mới, chuẩn bị gia nhập học viện Nặc Á, không phải người của học viện phái.

-Nếu chính quyền thành phố đã phê duyệt, vậy thì để anh ta đến.

Lão viện trưởng nói, về phần anh ta có thể ngồi vững hay không, lại là chuyện khác.

Ông đã nghỉ hưu, nhưng sức ảnh hưởng của ông ấy ở học viện Nặc Á vẫn còn, đem một người đến thì có thể tiếp quản học viện Nặc Á sao?

Trên thực tế, vị thay mặt viện trưởng Lâm Thanh Trạch này mới là người phát ngôn của ông ở học viện Nặc Á.

Trước khi về hưu đã như vậy rồi, ông hầu như không quản việc gì cả.

-Hiểu rồi.

Lâm Thanh Trạch gật đầu, xoa xoa mi tâm, nói:

-Lão viện trưởng, tôi cũng muốn về hưu trông cháu trai.

Mệt mỏi!

Trước kia mệt mỏi còn tốt hơn một chút, hiện tại, còn phải tranh đấu.

-Thanh Trạch, mấy năm nay vất vả rồi.

Lão viện trưởng mở miệng nói:

-Chờ cháu trai cậu lớn lên, ta sẽ dạy nó cơ giáp.

-Ta sẽ nhớ kỹ những lời này của ngài, lão viện trưởng.

Lâm Thanh Trạch cười nói:

-Từ nay về sau để nó gọi Hứa Mạt là sư huynh đi.

Nói xong, hắn quay đầu nhìn Hứa Mạt ở bên cạnh hỏi:

-Hứa Mạt, cậu không có ý kiến gì chứ?

-Cháu không có ý kiến.

Hứa Mạt cười nói.

-Tôi trở về học viện trước, còn có rất nhiều việc phải làm.

Lâm Thanh Trạch nói.

-Ừ, đi đi.

Lão viện trưởng gật đầu, Lâm Thanh Trạch cùng Hứa Mạt chào hỏi một tiếng rồi rời đi.

-Hứa Mạt.

Lâm Tịch gọi sau khi Lâm Thanh Trạch rời đi.

-Chị Tịch.

Hứa Mạt nhìn Lâm Tịch.

-Tô Nhu mời ngày mai chúng ta đến nhà cô ấy ăn cơm, cô ấy dường như không dễ mở miệng với cậu lắm, nhưng hẳn là muốn mời cậu.

Lâm Tịch nói với Hứa Mạt.

-Vì sao lại khó mở miệng?

Hứa Mạt cảm thấy kỳ lạ, hắn và Tô Nhu là bạn bè, đến nhà cô ăn một bữa cơm là chuyện rất bình thường mà.

-Cô bé Tô Nhu kia?

Lão viện trưởng bên cạnh hỏi.

-Dạ.

Hứa Mạt gật đầu.

-Cô bé kia là người nhà họ Tô, Tô gia là gia tộc vũ khí, không phải gia tộc tầm thường. Chỉ có điều nhà con bé không thuộc loại nồng cốt, mời mấy đứa đến nhà ăn cơm, hẳn không phải là ý muốn của chính con bé mà là người nhà của nó.

Lão viện trưởng nói.

Hứa Mạt sửng sốt, chợt hiểu ra.

Tô Nhu thuộc nhánh thứ trong đại gia tộc, người trong nhà mời hắn, đương nhiên là muốn thiết lập một mối quan hệ tốt.

Có lẽ theo cách nhìn của Tô Nhu, có yếu tố lợi ích xen vào nên không tiện mở miệng.

-Ăn một bữa cơm thì có sao đâu chứ?

Hứa Mạt thản nhiên nói:

-Chị Tịch, ngày mai chúng ta cùng đi nhé.

-Được.

Lâm Tịch cười gật đầu, cô biết Hứa Mạt sẽ không để ý mấy chuyện này.

Lúc này, máy liên lạc Hứa Mạt rung lên, hắn nhìn thấy tên hiển thị liền trực tiếp cúp máy.

-Này này này, gần đây cậu đang bận cái gì, nữ ma đầu tìm không thấy cậu đang điên tiết tàn sát ở Siêu Thần Cạnh Kỹ Tràng kìa.

Một tin nhắn được gửi đến.

Hứa Mạt lộ ra vẻ kỳ quái.

Mười ngày qua, hắn không có bước vào Thế Giới Phế Tích, dĩ nhiên cũng không đi Siêu Thần Cạnh Kỹ Tràng.

Sau khi giết nữ ma đầu vào ngày hôm đó, hắn đến phế tích để chiến đấu với quân đội Nam Phương vào hôm sau, sau đó ở nhà dưỡng thương trong vài ngày.

Nữ ma đầu, điên rồi sao?

Đáng sợ!

Hứa Mạt vô cùng cảm thông với mấy người ở Siêu Thần Cạnh Kỹ Tràng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận