Căn Cứ Số 7

Chương 1236: Lão viện trưởng

Đầu tiên, tập đoàn khoa học kỹ thuật và năng lượng Lam Tinh đã thiết lập các căn cứ trên các hành tinh lớn trong thiên hà để tạo ra một siêu căn cứ trải dài khắp thiên hà và bao phủ tất cả các hành tinh trong thiên hà này, có thể giúp cho lực lượng quân sự của tất cả các hành tinh phát triển đồng thời.

Tiếp đó, lấy hành tinh Bái Luân làm trung tâm, lấy vương quốc Tát Tư, hành tinh Lư Tạp Tư, hành tinh Già Nam và những hành tinh lớn khác làm hành tinh phụ trợ, phát triển mạnh mẽ thương mại và hội nhập thương mại trong toàn bộ thiên hà.

Cuối cùng, thành lập một siêu hạm đội để duy trì trật tự của Lam Tinh đồng minh và chịu trách nhiệm bảo vệ các thành viên của Lam Tinh đồng minh.

Những thứ này, trên thực tế là coi toàn bộ tinh hệ thành một thể thống nhất để phát triển, hợp nhất tinh hệ, có thể tập trung tài nguyên làm cho tinh hệ trở nên lớn mạnh hơn và ngăn chặn các cuộc chiến tranh trong tương lai.

Đương nhiên, bình thường, Hành tinh Bái Luân sẽ không can thiệp vào công việc nội bộ của các hành tinh lớn.

…………..

Một năm sau.

Các hành tinh lớn đã hoàn toàn thoát khỏi chiến tranh và hoàn thành việc xây dựng lại.

Hành tinh Bái Luân, sân bay hàng không vũ trụ được mở rộng mỗi ngày đón một số lượng hành khách khổng lồ, các loại máy bay tiên tiến lượn tới lượn lui trên bầu trời thành phố Xuyên Tinh.

Lãnh thổ của thành phố Xuyên Tinh ngày nay đã được mở rộng gấp mấy lần, các tinh cầu lớn đều đi tới Hành tinh Bái Luân tiến hành xây dựng Hành tinh Bái Luân. Trong đống đổ nát của quá khứ, các thành phố đã đua nhau mọc lên và dân số cũng không ngừng tăng trưởng, trong năm qua, Hành tinh Bái Luân đã có một lượng lớn dân cư mới.

Thành phố Cương Khung trước kia giờ đây vô cùng thịnh vượng.

Không có quái thú và phế tích, các thành phố lớn đã sớm đả thông, thành phố Cương Khung được xem như là nền tảng của Hứa Mạt, trở thành thành phố du lịch nổi tiếng, giống như Học viện Nặc Á, mỗi ngày đều đón một số lượng lớn khách du lịch, thậm chí còn có cả du khách từ ngoài hành tinh đến đây tham quan.

Ở trung tâm học viện Nặc Á có một bức tượng của Hứa Mạt.

Lúc này, có không ít người đứng ở phía dưới pho tượng, chiêm ngưỡng bóng hình anh tuấn sống động như thật trước mắt này, thường xuyên có nữ sinh dừng chân ở chỗ này, đều sẽ cảm khái mình sinh muộn vài năm, bằng không có lẽ có thể cùng Hứa Mạt phát sinh một câu chuyện tình “lãng mạn”.

-Là Diệp Kiều.

Lúc này, rất nhiều người đều nhìn về phía trước bức tượng, đứng đó là một mỹ nhân tóc dài, dáng người xuất sắc, cô ấy tên là Diệp Kiều, một sinh viên tài năng của trường đại học Nặc Á, kiểm tra và đánh giá thiên phú cơ giáp của cô ấy đã đạt đến cấp độ S đáng sợ.

-Nghe nói năm đó Hứa Mạt thành danh ở học viện Nặc Á chính là bởi vì cơ giáp, nếu Hứa Mạt và Diệp Kiều ở cùng một thời đại thì chắc chắn sẽ thích cậu ấy.

Người bên cạnh nhìn góc nghiêng hoàn hảo của Diệp Kiều mở miệng nói. Nhiều người cảm thấy rằng Diệp Kiều thực sự quá hoàn hảo, thỏa mãn tất cả những ảo tưởng thời sinh viên của họ.

Lúc này, một bóng người từ xa đi về phía bên này, lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều nam sinh.

-Là cô giáo Lâm Tịch.

Lâm Tịch là đại mỹ nhân nổi danh của Học viện Nặc Á, thanh lịch và trí thức, có sức hấp dẫn chết người đối với sinh viên.

-Nghe nói Hứa Mạt chính là do cô Lâm Tịch mang đến học viện Nặc Á.

Có người thấp giọng nghị luận, nghe nói qua không ít tin đồn.

Khi Lâm Tịch đến đây, rất nhiều người đã lên tiếng chào, Lâm Tịch mỉm cười gật đầu. Khi đi ngang qua bức tượng, cô quay đầu lại nhìn, thấy khuôn mặt tuấn tú kia, Lâm Tịch cũng nở một nụ cười rạng rỡ.

Tiểu tử kia, bất tri bất giác đã trở thành anh hùng truyền kỳ của Hành tinh Bái Luân.

-Cô Lâm Tịch.

Diệp Kiều lên tiếng chào, ánh mắt Lâm Tịch chuyển qua, rơi vào trên người Diệp Kiều. Cô đương nhiên biết học sinh thiên tài này, theo thời thế thay đổi, ngày càng có nhiều thiên tài xuất hiện ở Thành phố Cương Khung.

-Bạn học Diệp Kiều.

Lâm Tịch đáp lại.

-Nghe nói cô và Hứa Mạt quen nhau?

Diệp Kiều bước tới, đuổi theo bước chân của Lâm Tịch hỏi.

-Phải.

Lâm Tịch gật đầu.

-Hứa Mạt, anh ấy là người như thế nào ạ?

Diệp Kiều hỏi.

-Người như thế nào?

Lâm Tịch không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, Hứa Mạt ở trong mắt cô là một người vô cùng hoàn hảo.

-Anh ấy thích kiểu con gái như thế nào?

Diệp Kiều mở miệng hỏi.

Lâm Tịch nhìn cô một cái, trong đôi mắt đen nhánh xinh đẹp lộ ra một nụ cười, dường như nhớ lại một ký ức xa xưa, cô nói với Diệp Kiều:

-Lúc Hứa Mạt còn đang theo học tại học viện Nặc Á, tất cả mọi người đều đồn rằng cậu ấy thích mấy chị gái.

-Thích mấy chị gái??

Diệp Kiều lộ ra vẻ kỳ lạ.

-Ừm.

Lâm Tịch gật đầu, nghĩ đến đây cô cũng cảm thấy buồn cười, tên kia trưởng thành rất sớm, hình như rất thích mấy chị có thân hình đẹp.

-Cô Lâm Tịch lúc đó cũng là một trong những chị gái phải không?

Diệp Kiều thỏ thẻ hỏi.

Lâm Tịch:

-……

Lâm Tịch cúi đầu liếc nhìn bộ phận đầy đặn của mình, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ rồi biến mất, làm cho cô cảm thấy trên mặt nóng bừng.

Nhìn thấy biểu cảm của Lâm Tịch, Diệp Kiều nghĩ thầm, Hứa Mạt sẽ không thật sự từng có chuyện xưa với cô giáo Lâm Tịch chứ? Cô Lâm Tịch quả thật rất xinh đẹp.

-Cô Lâm Tịch, cô có số liên lạc của anh Hứa Mạt không ạ?

Diệp Kiều hỏi.

Lâm Tịch sửng sốt, gật gật đầu, mặc dù có nhưng mà chưa bao giờ liên lạc, có vài người chỉ cần ghi nhớ ở trong lòng là tốt rồi.

-Có thể… cho em không?

Diệp Kiều bạo dạn hỏi.

Lâm Tịch nhìn Diệp Kiều một cái, cười nói:

-Bạn học Diệp Kiều, Hứa Mạt đã có bạn gái rồi, chăm chỉ học tập nhé!

Nói xong, Lâm Tịch nhấc bước chân rời khỏi đây, đang đi trên đường thì gặp phải một ông lão đang tản bộ, Lâm Tịch dừng lại, cúi đầu chào:

-Lão viện trưởng.

-Lâm Tịch à.

Lão viện trưởng Đạm Đài cười gọi một tiếng, sau đó đi ngang qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận