Căn Cứ Số 7

Chương 198: Biện pháp giải quyết thân phận

Nhưng Lâm Viễn hiểu được, hắn càng như thế, trong lòng càng bất mãn.

Người kế nhiệm tập đoàn Minh thị, sao có thể không có chút lòng dạ tiểu nhân.

Lần này bọn họ mất mặt ở đây, hiển nhiên lần sau sẽ từ nơi khác lấy lại.

Đó rõ ràng không phải là một chuyện tốt đẹp gì đối với ông và công ty.

-Cha, cha không nhận ra Minh Huy là một kẻ đạo đức giả sao? Người như vậy làm sao đáng tin cậy?

Lâm Tịch nhìn thấy Lâm Viễn mặt lạnh thì mở miệng nói.

Lý lịch của Minh Huy rất ưu tú, là một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp học viện, và là người thừa kế của tập đoàn Minh thị, nhưng Lâm Tịch chưa bao giờ thích hắn.

Minh Huy cho cô cảm giác thâm sâu khó lường, ở bên hắn ngày ngày đều nôm nốp lo sợ sẽ bị tính kế.

-Lâm Tịch, con có biết mình đang làm cái gì không?

Lâm Viễn không trả lời Lâm Tịch, mà là thất vọng hỏi.

Cho dù Minh Huy là người như thế nào đi chăng nữa, Lâm Tịch cũng không thể vì mấy tên thợ săn hoang được thuê đến mà đắc tội với tập đoàn Minh thị, đây chắc chắn không phải là việc cô nên làm.

Lâm Tịch lặng người khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cha mình.

Tất nhiên cô ấy biết mình đã làm gì.

Thân là người kế nhiệm tương lai của Lâm thị, có lẽ cô ấy đã sai.

Nhưng cô vẫn nghĩ rằng những điều cô làm là đúng đắn.

Cô thầm thở dài trong lòng, dù sao cô vẫn thích một cuộc sống đơn giản hơn.

Lâm Viễn rời đi mà không nhìn Hứa Mạt và những người khác, thật vô nghĩa.

Người cũng đã đắc tội rồi.

-Lâm Tịch tiểu thư, chúng tôi vẫn nên rời khỏi đây.

Hứa Mạt nhìn về phía Lâm Tịch mở miệng nói.

Đối với tất cả những gì Lâm Tịch đã làm, trong lòng hắn cảm thấy biết ơn vô cùng, vì mấy người săn hoang bọn họ mà không ngần ngại đắc tội với tập đoàn Minh thị.

-Không có chứng minh thư, các người có thể đi đâu?

Lâm Tịch lườm Hứa Mạt một cái, nói:

-Yên tâm ở đây đi, không cần để ý đến cha tôi, cứ giao mọi việc cho tôi xử lý là được. Chuyện này, cậu không có bất kỳ lỗi gì, sao phải rời đi?

Hứa Mạt nhìn cô, không nói nên lời.

-Còn về Tiểu Thất, cậu ấy có vẻ rất có năng khiếu về máy móc, công ty sẵn sàng đào tạo bài bản nên mọi người cứ yên tâm ở lại làm việc của mình đi.

Lâm Tịch tiếp tục nói.

Cô không cho bọn Hứa Mạt đi còn có một nguyên nhân khác.

Minh Huy.

Với sự hiểu biết của cô về Minh Huy.

Minh Huy xin lỗi và rời đi, sao hắn lại có thể dễ dàng bỏ qua như vậy.

Hứa Mạt và những người khác vẫn còn trẻ, hơn nữa còn là những hạt giống tốt.

Nếu như chết ở trong tay người của tập đoàn Minh thị, thật sự rất đáng tiếc.

Trong khoảng thời gian này, nhất định phải đề phòng tập đoàn Minh thị.



Chiếc xe của tập đoàn Minh thị chạy ra khỏi Lâm gia.

Trong xe, Minh Huy và Minh Vũ ngồi ở hàng ghế phía sau.

-Anh, việc này cứ tính như vậy hả?

Minh Vũ bụm mặt, mặt của hắn vừa bị Hứa Mạt một quyền đánh lệch.

-Con tiện nhân Lâm Tịch kia.

Minh Vũ chửi bới:

-Còn thằng khốn kia nữa, tôi muốn hắn phải chết.

-Chút chuyện đã không kìm nén được tức giận rồi sao?

Minh Huy nhìn Minh Vũ một cái, thư thái dựa vào ghế ngồi, tay cầm ly rượu lắc lắc.

-Chừng nào mới có thể bắt cô ta lại?

Ánh mắt Minh Vũ lạnh lẽo.

Chỉ vì hai người làm mà hắn phải chịu một quyền, lại còn bị yêu cầu phải xin lỗi.

Cho dù hắn là công tử bột, cũng cần có thể diện chứ.

Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài thì mặt mũi hắn biết để ở chỗ nào?

Tất nhiên, là Minh Huy bảo hắn phải nói lời xin lỗi, nhưng hắn tựa hồ chẳng có chút oán hận nào với Minh Huy cả

-Chính bọn họ muốn tìm đường chết, vậy thì tăng thêm một chút sức lực đi.

Minh Huy lãnh đạm, nhìn về phía tài xế phía trước mở miệng:

-Trở về điều tra cho kĩ thân phận của mấy tên người làm kia.

Lâm Địch chỉ vì đám người hầu đó mà đắc tội với bọn hắn.

Trong cái loại thời điểm mấu chốt này, dường như cũng không nên như vậy.

-Vâng.

Tài xế đáp một tiếng.

-Chờ Lâm thị xong đời rồi, anh phải trừng trị thật nặng con tiện nhân Lâm Tịch kia.

Minh Vũ thâm độc mở miệng nói.

Nhưng mà nhắc tới dáng người của tiện nhân kia thì ngược lại vô cùng đỉnh.

Mỗi lần nhìn thấy, hắn đều thèm nhỏ nước dãi, hận không thể nhìn kỹ thêm một chút.

Chỉ có điều, Lâm Tịch là con mồi của anh hắn Minh Huy, còn chưa tới lúc.

Hắn cũng chỉ muốn vui đùa con đàn bà ngu xuẩn kia một chút.

-Sẽ thế.

Minh Huy đong đưa ly rượu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười gợn sóng.

Hắn cũng đang nghĩ đến hình ảnh Lâm Tịch quỳ gối dưới chân hắn.

Lúc còn ở học viện, Minh Huy đã nhìn chằm chằm qua Lâm Tịch rồi.

Hắn thử tiếp cận qua nhưng lại thất bại.

Minh Huy vẫn nhớ chuyện này.

Con mồi mà hắn để mắt tới rất ít khi thất bại

Tại học viện, hắn đã từng chơi qua rất nhiều thiên chi kiều nữ kiêu ngạo, thế nhưng đám đó chỉ là con mồi của hắn mà thôi.

Hắn rất hưởng thụ cảm giác đi săn, nếu quá dễ dàng có được thì làm sao thỏa mãn được hắn.

Lần này, Lâm thị và Lâm Tịch đều là con mồi của hắn.

Lâm gia.

Trong sân luyện tập, Lâm Tịch và Hứa Mạt đang đối chiến với nhau.

Đao kiếm va chạm vô cùng quyết liệt, Lâm Tịch khống chế lực đạo của mình, không dùng đẳng cấp nguyên lực để áp chế Hứa Mạt.

Cứ như thế, cô phát hiện ra mình không thắng nổi Hứa Mạt.

Nếu chỉ tính ở phương diện kỹ xảo chiến đấu bằng đao pháp, Hứa Mạt hoàn toàn không thua cô.

Cô có cảm giác Hứa Mạt đang không ngừng tiến bộ.

Thậm chí còn giúp cho việc rèn luyện kiếm pháp của cô có tác dụng hơn

Nếu cứ như vậy, Hứa Mạt không giống người bồi luyện của Lâm Giản mà giống người bồi luyện của cô hơn.

Tiếng va chạm giòn giã vang dội truyền ra, đao kiếm tách ra, hai người đều lui về phía sau.

Bên dưới chiến giáp, hai người đều ra rất nhiều mồ hôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận