Căn Cứ Số 7

Chương 103: Liên Lụy

Có thể đến quán rượu ngồi một chút là chuyện mà mỗi ngày Tinh Vân mong đợi, cô đang rất vui vẻ.

-Tinh Vân tiểu thư.

Hứa Mạt mỉm cười nói.

-Rót cho tôi một ly rượu đi, nồng độ đừng cao quá.

Tinh Vân cười nói.

-Tôi qua bên cạnh ngồi nha, sẽ không làm phiền đến việc của anh đâu.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu nhẹ.

Hải Luân phu nhân nhìn Tinh Vân, cô cười rồi nhìn Hứa Mạt, nói:

-Yêu đương rồi sao?

-Tinh Vân tiểu thư là bạn của tôi.

Hứa Mạt lắc đầu nói.

-Rất xinh đẹp.

Hải Luân phu nhân nhỏ giọng nói:

-Nhưng mà, thỉnh thoảng cậu cũng có thể thay đổi khẩu vị.

-Hứa Mạt cười khổ.

Trên thực tế, cậu thật sự rất khổ, dù sao cơ thể này của anh vẫn đang trong tuổi dậy thì.

Lại có thêm một người đi vào quán rượu nhỏ, đó là Khải n, hắn trực tiếp đi đến quầy bar.

-Diệp tiểu thư đâu?

Khải n hỏi Hứa Mạt.

-Không biết.

Hứa Mạt lắc đầu.

Khải n đưa một đồng xu liên bang đến trước mặt Hứa Mạt.

Hứa Mạt quay đầu nhìn về phía cầu thang bên kia, nói:

-Bà chủ, có khách tìm.

Nói xong thì anh nhanh chóng cất đồng liên bang vào.

Cuộc sống không dễ chút nào…

Khải n tỏ vẻ khinh thường, ở bên cạnh Hải Luân phu nhân cười nói:

-Chuyện làm ăn càng ngày càng tốt nha, hôm nào lại tới tìm cậu, em trai Hứa Mạt.

Nói xong thì Hải Luân phu nhân cười rồi đứng dậy rời đi.

Diệp Thanh Điệp đi xuống, vừa cười vừa lườm Hứa Mạt, sau đó nhìn về phía Khải n nói:

-Ngài Khải n tìm tôi?

-Hôm qua Diệp tiểu thư không phải muốn được hiểu rõ một số chuyện sao, hôm nay đi ngang qua đây, cùng nhau tìm một chỗ rồi chúng ta tâm sự thế nào?

Khải n cười khẽ nói.

Diệp Thanh Điệp cảm thấy thật chán ghét, cô nhìn Hứa Mạt, chỉ thấy Hứa Mạt vẫn cúi đầu làm chuyện của mình, giống như không nghe thấy cái gì vậy.

Ở phía dưới cô đá Hứa Mạt một cái, Diệp Thanh Điệp nhìn Khải n nói:

-Tôi và ngài Khải n rất thân quen sao?

Khải n sững sờ, nhìn Diệp Thanh Điệp nói:

-Từ từ rồi sẽ quen.

-Thật sao?

Diệp Thanh Điệp liếc nhìn ra bên ngoài quán rượu nhỏ, mở miệng nói:

-Ngài Khải n và Tô Phỉ tiểu thư có quan hệ khá tốt đúng không?

Hoá ra cô ấy để ý cái này à?

Khải n nhìn Diệp Thanh Điệp, nói:

-Gặp dịp thì chơi mà thôi, cha mẹ của Tô Phỉ làm việc tại nghị viện, tôi muốn tiến vào đội hộ vệ thuộc nhánh trung tâm của liên bang, nên cần lợi dụng cô ta, Diệp tiểu thư có hiểu không?

Diệp Thanh Điệp cười nói:

-Đương nhiên có thể hiểu rồi, nhưng mà Tô Phỉ tiểu thư có chịu hiểu hay không thì tôi không rõ lắm.

-Diệp tiểu thư luôn nhắc đến người phụ kia làm tôi có chút mất hứng.

Khải n nói.

-Thật sao?

Sau lưng truyền đến một giọng nói, ánh mắt Khải n hơi thay đổi, quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Phỉ xuất hiện ở đằng kia.

-Tô Phỉ, đây chỉ là trò đùa mà thôi.

Khải n vừa nói xong đã thấy Tô Phỉ trực tiếp tới quầy bar lấy ly rượu trước mặt Hứa Mạt tạt lên mặt Khải n, lần này Hứa Mạt không ngăn cô cầm ly.

Khải n lau sạch rượu trên mặt, thấy người trong quán rượu đều nhìn về phía này, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên xấu hổ.

-Cô có ý gì?

Khải n nhìn chằm chằm Tô Phỉ nói.

Có vẻ Tô Phỉ cũng có hơi hối hận về hành động nông nổi của mình, cô nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Điệp rồi nói:

-Cô cố ý?

Dường như muốn đổ mọi trách nhiệm lên người Diệp Thanh Điệp.

Hôm qua cô tìm tới mối quan hệ có liên lạc với người bên cạnh nghị viên, rồi báo tình hình cho Tinh Vân và Hứa Mạt, hôm nay cô cố ý đến xem một chút, không nghĩ tới cái quán rượu nhỏ này lại không có chuyện gì, hơn nữa bị cô gặp chuyện vừa xảy ra.

-Ly rượu khi nãy của Tô Phỉ tiểu thư có giá 100 đồng liên bang.

Diệp Thanh Điệp không trả lời cô ta.

Tô Phỉ đặt 100 đồng liên bang lên quầy bar, nhìn chằm chằm Diệp Thanh Điệp rồi nói:

-Hi vọng cái quán rượu nhỏ này của cô có thể mở ra.

Nói xong cô quay người rời đi, tất nhiên Khải n cũng biết hắn bị lừa rồi, lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Điệp rồi theo Tô Phỉ đi ra ngoài.

Hai người vừa đi ra ngoài thì thấy một chiếc xe dừng trước cổng quán rượu nhỏ, tài xế đi xuống rồi mở cửa ghế sau ra, một người trung niên đeo kính râm đi xuống, tại chỗ ngồi khác cũng có người đi xuống xe.

Bọn hắn nhìn quán rượu sau đó đi vào bên trong.

Tô Phỉ và Khải n tránh ra chỗ khác, cô nhận ra đối phương, đó là quản gia của nghị niên Thái Luân.

-Có trò hay để xem rồi.

Tô Phỉ thấy cảnh này thì cười lạnh trong lòng, cũng không rời đi ngay.

Quản gia và vệ sĩ đi vào quán rượu, sau khi thấy họ thì trong lúc đó sắc mặc Tinh Vân cũng trở nên vô cùng bối rối.

Cô bị theo dõi sao?

Quản gia đi tới quầy bar, mọi người xung quanh đều rối rít tránh sang một bên, ai cũng đều cảm nhận được bầu không khí không được bình thường, lần lượt từng người đứng dậy ra khỏi quán rượu.

Quản gia trực tiếp ngồi xuống, mở miệng nói:

-Pha cho tôi một ly rượu.

-Được.

Hứa Mạt nhẹ nhàng gật đầu một cái, pha ly rượu xong thì đưa cho đối phương.

Không có đối thoại, nhưng Hứa Mạt vẫn thấy được phản ứng của Tinh Vân, cô ấy đứng lên trong căng thẳng, có chút sợ hãi, cũng có sự lo lắng.

Ngược lại đó không phải vì bản thân cô mà là vì lo lắng cho Hứa Mạt.

Cô sợ cô sẽ hại chết Hứa Mạt.

Quản gia chẳng hề nói một câu, yên lặng uống rượu, bầu không khí có chút ngột ngạt.

Nhìn lướt qua Hứa Mạt ở bên cạnh Diệp Thanh Điệp, uống rượu xong quản gia xoay người đi đến chỗ Tinh Vân.

Trong mắt hắn, mấy người Hứa Mạt chẳng qua cũng chỉ là những con người nhỏ bé mà thôi, từ đầu tới cuối hắn chẳng thèm ngó tới, giống như những con kiến, chỉ cần một chân đã có thể giẫm chết.

Người phụ nữ được ngài nghị viên nhìn trúng mà cũng dám nhúng chàm, thứ không biết sống chết.

Quản gia đến trước mặt Tinh Vân nói:

-Tinh Vân tiểu thư, tôi đưa ngài về chỗ ở của mình.

-Được.

Tinh Vân gật đầu, đi theo đối phương ra khỏi quán rượu, cô quay đầu nhìn Hứa Mạt, trong ánh mắt ấy tràn đầy sự lo lắng.

Cô không dám không đi, sợ sẽ liên lụy Hứa Mạt.

Ra khỏi quán rượu, Tinh Vân nói:

-Anh ấy chỉ là bạn của tôi thôi.

Trong giọng nói của cô có chút sự năn nỉ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận