Căn Cứ Số 7

Chương 219: Dùng thân người phá cơ giáp

Cơ giáp màu bạc lần lượt đánh vào người hắn, khiến cho cơ giáp màu đen cứ lùi lại lại lùi, không biết phải chịu bao nhiêu quyền.

Mà hắn, không thể chém trúng đối phương lấy một đao.

Tất cả bị dội ngược!

Theo một tiếng vang thật lớn nữa, cơ giáp của Hứa Mạt ngã xuống, ngã chổng vó trên mặt đất.

Khoang điều khiển cơ giáp, Hứa Mạt nhìn trần nhà đến ngẩn người.

Điều khiển cơ giáp thật sự có thể khủng bố đến trình độ này hay sao?

Hắn cho là mình đã rất mạnh mẽ trong tạo nghệ về cơ giáp.

Nhưng giờ này khắc này, hắn có chút hoài nghi về mình.

Hẳn là, trình độ của những người trong thế giới dưới đất đã đến tình trạng kém cỏi thảm không nỡ nhìn, mới khiến cho hắn sinh ra ảo giác mình rất mạnh?

Trên thực tế, trình độ của hắn rất kém cỏi?

Bên cạnh, Diệp Thanh Điệp và Tiểu Thất cũng sợ ngây người.

Nhất là Tiểu Thất, hắn há to miệng nhìn Hứa Mạt ngã trên mặt đất.

Mạt ca chính là thần tượng của hắn, anh ấy đánh đâu thắng đó.

Giờ phút này lại bị giết ngược!

Quá thảm rồi.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới Hứa Mạt sẽ thảm như vậy.

Ông lão này có chút biến thái!

Chỉ thấy ông lão đi ra từ cơ giáp.

Nhóm Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào ông.

Thoạt nhìn vẫn là ông già thường thường không có gì lạ như cũ, không có chỗ nào đặc biệt, mặc một bộ quần áo, mộc mạc tóc ngắn, nhìn hơn 60 tuổi.

Nhưng chính ông già có bề ngoài xấu xí thế này đã đánh Hứa Mạt nằm xuống.

Lại còn dùng cơ giáp mà Hứa Mạt vẫn lấy làm kiêu ngạo.

Hứa Mạt bò dậy từ dưới đất, đi ra khỏi cơ giáp.

Hắn nhìn về phía ông lão, trong ánh mắt có thêm mấy phần tôn kính.

-Lão tiên sinh.

Hứa Mạt hô một tiếng, hỏi:

-Trình độ cơ giáp của cháu, có phải rất kém cỏi hay không?

-Chắc là đủ tư cách đó.

Ông lão tùy ý nói.

Vậy mà câu này đã khiến Hứa Mạt nhẹ nhàng thở ra.

Ngay cả chính Hứa Mạt cũng cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi, hắn vẫn cho là mình rất mạnh.

Nhưng mới vừa rồi bị giết ngược một trận, hắn có chút hoài nghi nhân sinh, cho là khả năng của mình rất yếu.

Lúc này nghe thấy ông lão nói đủ tư cách, hình như không phải kém cỏi như mình nghĩ.

-Tại sao cơ giáp của lão tiên sinh ngài lại mạnh như vậy?

Hứa Mạt hiếu kỳ hỏi.

Thực sự chênh lệch quá lớn.

Hắn không biết bị đánh bao nhiêu lần, nhưng không thể đánh trúng cơ giáp của đối phương lấy một lần, tự nhiên Hứa Mạt biết rõ điều này có ý nghĩ như thế nào.

-Đây là cơ giáp đời thứ nhất, nòng cốt để điều khiển cơ giáp đời thứ nhất là cái gì?

Ông lão hỏi Hứa Mạt.

Hứa Mạt lộ ra thần sắc suy nghĩ.

Độ thuần thục đối với cơ giáp? Kỹ xảo chiến đấu?

-Xin lão tiên sinh chỉ giáo.

Hứa Mạt khiêm tốn nói.

-Là người.

Ông lão đáp lại nói:

-Cơ giáp đời thứ nhất là hệ thống động tác nắm bắt, tất cả mọi chỉ lệnh của cơ giáp đều thông qua chụp lấy động tác của người để chấp hành, người mạnh hay yếu, sẽ quyết định cơ giáp mạnh yếu, đây cũng là dự tính ban đầu khi thiết kế cơ giáp.

-Chẳng qua, theo sự phát triển của thời đại, cơ giáp càng ngày càng tân tiến, thậm chí trực tiếp khống chế bằng sóng não, nhưng đã mất đi linh hồn cơ giáp, chỉ có cơ giáp đời thứ nhất mới là cơ giáp thuần túy nhất.

-Tiến bộ khoa học kỹ thuật, chẳng lẽ không phải để thực hiện điều khiển tốt hơn, tăng uy lực cơ giáp lên à.

Hứa Mạt nghi ngờ nói.

-Nhưng cũng bởi vậy mà đã mất đi rất nhiều.

Ông lão đáp lại nói:

-Sự chú đều đều ở trên mạnh yếu của cơ giáp, yêu cầu đối với người điều khiển càng ngày càng thấp, dần dần quên đi một vài chuyện, đã không còn được bao nhiêu Cơ Giáp sư bằng lòng đi cố gắng khai phá tiềm lực của bản thân, bọn họ đổ dồn nhiều ánh mắt trên đẳng cấp cao thấp của cơ giáp hơn.

-Cơ giáp là máy móc, người mới là cơ bản, nhân loại chi phối máy móc, mà không phải là bị máy móc chi phối, cho dù đã mất đi cơ giáp, cũng vẫn có thể chiến đấu, mà không phải giống bây giờ, một khi cơ giáp rơi vào hư hao, thì sẽ mặc người chém giết.

Ông lão nhìn Hứa Mạt mở miệng nói:

-Cường giả cơ giáp thật sự, có thể vượt qua thời đại, chỉ cần cải tạo vũ khí và động lực đủ mạnh mẽ, cho dù là cơ giáp đời thứ nhất, cũng vẫn có thể chiến thắng cơ giáp tiên tiến của bất kỳ thời đại nào.

-Cho dù là rời khỏi cơ giáp, Cơ Giáp sư cũng có thể lấy lực phá giáp!

Hứa Mạt nghe thấy lời nói của ông lão thì chỉ cảm thấy nổi lòng tôn kính.

Đây là một tồn tại phiên bản xem nhẹ.

Cho dù là nhóm Tiểu Thất cũng đều chăm chú nghe.

Tiểu Thất nhìn chằm chằm ông lão, mặc dù nghe không hiểu. Nhưng hình như dáng vẻ đó rất lợi hại!

-Lão tiên sinh, làm thế nào để khai phá tiềm lực của bản thân?

Hứa Mạt mở miệng hỏi.

-Tất cả sức mạnh của nhân loại đều thu hoạch được từ nguyên lực, trừ hấp thu nguyên lực ra, muốn khai phát tiềm lực cá nhân một bước sâu hơn, cần dùng tâm để cảm thụ tồn tại nguyên lực, cảm thụ nguyên lực chuyển động trong cơ thể, cảm nhận mỗi một bộ phận trong thân thể của cháu, học được cách chi phối thân thể cháu như thế nào.

Ông lão nhìn về phía Hứa Mạt, chỉ thấy hắn ngồi xổm người xuống, đưa tay đặt trên mặt đất.

Bàn tay ông lão kề sát đất, không thấy ông dùng sức, chỉ là ấn nhẹ xuống.

Khi ông lão nâng bàn tay lên, con ngươi Hứa Mạt co vào, nhìn chằm chằm mặt đất.

Ở nơi đó xuất hiện một dấu bàn tay.

Thậm chí Hứa Mạt không hề cảm nhận được nguyên lực lưu động kịch liệt, ông lão đã hoàn thành động tác, trong nháy mắt trên mặt đất đã để lại dấu ấn hình bàn tay.

Nếu cái này khắc trên thân thể người thì sẽ như thế nào?

Ông lão đứng dậy:

-Trừ cảm thụ nguyên lực, học được cách chi phối thân thể hoàn mỹ hơn nữa ra, còn có thể không ngừng chiến đấu để đột phá cực hạn của bản thân, khi đó sẽ có một ngày, cháu có thể dùng thân người phá cơ giáp, thì mới có thể xem như có thành tựu.

Hứa Mạt có chút ngóng trông, nếu có một ngày dùng thân người phá cơ giáp, vậy sẽ là hình ảnh như thế nào đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận