Căn Cứ Số 7

Chương 169: Sai lầm cũng có ý nghĩa là cái chết

-..........

Hứa Mạt đau đầu.

Bọn họ đi đâu để có thể gặp được người có địa vị ở trong thành phố đây?

Đám người Tần Phu đầu tiên là kéo quái thú đi bán sau đó đi mua thức ăn và rượu trong cửa hàng ở căn cứ rồi trở về nhà.

Thợ săn hoang dã thường không có chỗ ở cố định, gia đình Tần Phu sống trong một ngôi nhà di động do chính họ xây dựng, trông giống như một chiếc lều khổng lồ.

Không chỉ bọn họ, rất nhiều những thợ săn hoang dã đều sống như vậy.

Mỗi ngôi lều cách nhau một khoảng nhất định.

-Anh về rồi à.

Vợ của Tần Phu đang ở trước cửa đợi bọn họ.

-Ừm.

Tần Phu nhẩy xuống xe rồi gập đầu.

-Mẹ.

Những người khác cũng kêu lên.

-Hôm nay có khách, làm chút đồ nhắm rượu nhé.

Tần Phu nói.

-Được rồi.

Vợ Tần gật đầu, cầm theo đồ ăn đi vào trong nhà.

-Trời đã nhá nhem tối rồi nếu các cậu không có chỗ ở, hôm nay có thể ở tạm ở bên ngoài này, nhưng nếu các cậu muốn vào thành phố thì tôi không thể giúp gì được, mọi người chỉ có thể tự nghĩ cách thôi.

Tần Phu nói với nhóm người Hứa Mạt.

Anh ấy biết được đám người của Hứa Mạt không có nơi nào để đi.

-Chúng tôi đã làm phiền đến chú Tần rồi.

Hứa Mạt đáp.

Các con của Tần Phu ở phía bên ngoài đã rải xong thảm, cả nhóm ngồi quây quần, rượu và đồ ăn rất nhanh lần lượt được bày lên.

-Thợ săn hoang dã thói quen sinh hoạt hơi tùy tiện một chút, không biết mọi người có thoải mái không.

Tần Phu nói.

-Không đâu ạ.

Anh ta từng là nhà mạo hiểm nên cũng thường trải qua cuộc sống như vậy ở một số vùng núi.

Loại cảm giác này thậm chí có có chút quen thuộc, nếu so với bị khống chế ở thế giới ngầm.

Ở đây thoải mái hơn nhiều.

Diệp Thanh Diệp và mọi người cũng không cảm thấy khó chịu, đều tràn đầy sự tươi mới.

Thế giới ngầm quá ngột ngạt.

Mọi thứ ở đây đối với bọn họ mà nói đều mới mẻ và rất thú vị.

Giống như đang trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn khác.

Thợ săn hoang dã tuy nói là tàn nhẫn và độc ác nhưng nếu so sánh với những thứ bọn họ đã làm ở thế giới ngầm thì cũng không đáng là gì.

Ở thế giới ngầm, căn bản là không thở nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.

Tinh Vân là người vui nhất ở trong nhóm, mặc dù suốt chặng đường đều im lặng nhưng trong ánh mắt cô ấy có tia hy vọng.

So với thế giới ngầm vô vọng kia thì ở đây lại tràn đầy hy vọng.

Cô ấy rất mong đợi những điều tốt đẹp trong tương lai.

Số phận có khi nào sẽ đi theo một con đường hoàn toàn khác.

Đồ ăn vào rượu đã bày hết ra, con rể Tần Phu rót rượu cho Hứa Mạt.

-Có thể uống được bao nhiêu?

Tần Phu nhìn Hứa Mạt nói.

-Như nào cũng được.

Tửu lượng của Hứa Mạt tuy rằng cũng bình thường nhưng hôm nay cũng muốn uống một chút.

Con rể Tần Phu lại rót rượu cho những người khác, nhưng anh ấy không rót cho Diệp Thanh Điệp và Tinh Vân, dù sao cũng là con gái hơn nữa lại còn rất trẻ nên không cố ép họ, uống nước là được rồi.

-Tôi cũng có thể uống được một ít.

Tinh Vân nhẹ nhàng nói.

Cô ấy nhớ lại mình những ngày còn ở quán rượu nhỏ của Hứa Mạt.

Con rể Tần Phu ngây ra một lúc, sau đó gật đầu cười nói:

-Được

Nói xong liền rót rượu cho Tinh Vân.

-Nào, gặp nhau thế này chính là duyên số hãy cùng nhau uống một ly.

Tần Phu mạnh dạn nói.

-Cạn ly.

Hứa Mạt cũng hào khí nâng ly, uống cạn một ly.

Uống một ly xong bụng nóng ran.

-Anh chàng đẹp trai, chúng ta cùng uống một ly nào.

Con gái Tần Phu ánh mắt đưa tình nhìn Hứa Mạt.

Hứa Mạt cười rồi uống cạn.

Chồng của cô ấy không để ý nên những người khác đương nhiên cũng không để ý.

Tính cách của nhóm người này đều rất thẳng thắn, tuy rằng trước đó con trai lớn của Tần Phu có quan điểm không tốt nhưng Hứa Mạt cũng không quá để tâm.

Đó là bản chất con người không cần thiết phải suy nghĩ nhiều.

Tinh Vân cũng uống một ly, mặt đỏ bừng bừng, cô ấy nhìn lên bầu trời đỏ rực, lẩm bẩm nói:

-Thật đẹp.

Từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào đẹp như thế.

Hóa ra bức tranh cuộc sống trong âm nhạc của Hứa Mạt là thật.

Đám người Diệp Thanh Điệp cũng ngẩng đầu lên cảm thấy kinh ngạc trước sự tráng lệ của bầu trời.

Đây là khung cảnh mà trước đây bọn họ không dám tưởng tượng.

Với gia đình Tần Phu cảnh vật này đã quá quen thuộc, cho rằng đó là sự thơ mộng của những người phụ nữ, nên cũng không để ý.

-Chú Tần, thành phố này có cách xa các thành phố khác không?

Hứa Mạt hỏi.

-Xa

Tần Phu gật đầu:

-Sau cuộc xâm lược của người ngoài hành tinh, hành tinh Bái Luân không may xảy ra thảm họa hủy diệt sau đó con người phải dùng hàng trăm năm để xây dựng lại lại từng thành phố, nhưng ở giữa có rất nhiều vùng bị tách ra, biến thành từng mảnh phế tích hoang tàn, quái vật hoành hành, để đến được những thành phố khác chỉ có thể đi bằng máy bay, trừ khi những cụm thành phố lớn kia, thành phố này nối liền với thành phố kia thành một khu đô thị.

Hứa Mạt âm thầm tiếp thu thông tin này.

Hành tinh Bái Luân đáng lẽ ra rất lớn hơn nữa dân số rất đông.

Chỉ mỗi cái thành phố ở gần đây thôi đã có dân số hàng trăm triệu người.

Theo như Tần Phu nói thì còn có một quần thể thành phố lớn hơn.

Cuộc chiến tranh từ hàng trăm năm trước không hẳn là cuộc chiến giữa các quốc gia mà là cuộc chiến giữa các hành tinh.

-Anh, anh nghe có hiểu không?

Tiểu Thất âm thanh yếu ớt hỏi.

Người ngoài hành tinh là cái gì vậy?

Máy bay hình như cũng chưa nghe đến bao giờ.

Đám Diệp Thanh Điệp cũng đang chăm chú nghe.

Hứa Mặt phớt lờ anh ta.

-Chú Tần, lúc chúng ta trở lại căn cứ có nhìn thấy những người bị thương, nếu cứ làm thợ săn hoang dã sẽ khó tránh khỏi sẽ gặp phải những nguy hiểm, chú không nghĩ đến việc kiếm một khoản tiền rồi tới sinh sống ở thành phố sao?

Hứa Mạt lại hỏi.

Cuộc sống của thợ săn hoang dã cho dù có cẩn trọng thế nào cũng có thể sẽ lúc mắc sai lầm.

Sai lầm cũng có ý nghĩa là cái chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận