Căn Cứ Số 7

Chương 75: Thế giới tăm tối

Hứa Mạt liếc nhìn Ba Tư, sau đó mở hộp kim loại ra, trái tim hắn khẽ run.

Áo giáp!

Áo giáp chiến đấu màu đen.

Ngoài ra còn có thanh kiếm, thanh kiếm đen, tựa như thanh kiếm tử thần.

-Còn nhớ tên khốn say rượu nói Lăng Dung không phải con gái của ta không?

Ba Tư thô lỗ chửi bới:

-Ta cũng còn trẻ, khi còn trẻ so với ngươi còn đẹp trai hơn.”

Hứa Mạt sửng sốt một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn Ba Tư.

Có vẻ như câu chuyện của ông chủ Ba Tư có thể phức tạp hơn hắn tưởng tượng.

Cho nên, cơ thể mập mạp này có thể là do gen tiến hóa sao?

-Coi như ngươi mua đi.

Ông chủ Ba Tư cười với Hứa Mạt:

-Ngươi làm xong việc, đi chủ thành tìm chúng ta, đến lúc đó ta sẽ kể cho ngươi nghe chuyện thời trẻ của ta.

-Được.

Hứa Mạt nặng nề gật đầu.

-Áo giáp cùng đao đều là vũ khí nguyên lực, cần thiết bị nạp nguyên lực bổ sung năng lượng, nơi này không có nguyên lực khối, ta để lại đây, ngươi sử dụng hết có thể tìm nguyên lực khối bổ sung năng lượng.

Ông chủ Ba Tư dạy Hứa Mạt cách sử dụng nó. Hứa Mạt nhìn thấy viên pha lê nguồn năng lượng trong hộp, có thể cảm nhận được nguồn năng lượng dồi dào trong đó. Đó là khối nguyên lực.

Đây đều là những công nghệ từ thế giới khoa học kỹ thuật, nhưng ông chủ Ba Tư vậy mà lấy được chúng.

-Thử đi.

Ba Tư đưa kiếm cho Hứa Mạt.

Cầm kiếm, Hứa Mạt đứng dậy đi sang một bên, dưới ánh sáng lờ mờ, thanh kiếm sáng lên một luồng ánh sáng đen kịt, lượn lờ như những tia chớp đen, Hứa Mạt cảm nhận được năng lượng xung quanh, khiến nó bao trùm lấy thanh kiếm, chém về phía trước, một dòng ánh sáng đen vụt đi.

Rất mạnh, Hứa Mạt tiếp tục thử, hắn muốn tìm lại cảm giác lúc trước, nguyên lực trên thanh kiếm, sức mạnh này còn có thể mạnh hơn.

Hứa Mạt một đao chém ra, trong kiếm phát ra tiếng xé gió, như ở trong đêm tối gào thét. Nhìn Hứa Mạt đang vung kiếm trước mặt, Lăng Dung rơi nước mắt.

-Kiếm tốt, nó có thể phá vỡ áo giáp.

Hứa Mạt dừng lại, vừa cười vừa nói, sức chiến đấu của anh ấy sẽ tăng lên rất nhiều.

-Lăng Dung, mặc áo giáp cho Hứa Mạt.

Ông chủ Ba Tư nói với Lăng Dung.

Lăng Dung gật đầu, cô vừa mặc áo giáp cho Hứa Mạt vừa khóc.

Thấy Hứa Mạt mặc áo giáp đen, trong tay cầm thanh kiếm, Lăng Dung dở khóc dở cười.

Hứa Mạt lúc này thật sự rất đẹp.

Bạch Vi bên cạnh cô ấy cũng đang khóc.

-Lăng Dung, sao cô lại khóc, cô sợ sao?

Hứa Mạt cười hỏi, đây là lần đầu tiên hắn ở trong bộ dạng này xuất hiện trước mặt Lăng Dung.

Trước đây, hắn chỉ là một cậu bé mười lăm tuổi.

-Không…

Lăng Dung ứa nước mắt lắc đầu, nhưng trong đôi mắt đẹp của cô lại có tia sáng, cô nhìn Hứa Mạt nói:

-Hứa Mạt, tôi rất tự hào.

Hứa Mạt nghe được lời này của Lăng Dung, xoa xoa đầu của cô, dường như giờ phút này hắn mới là chính hắn, Lăng Dung cúi đầu, để cho Hứa Mạt xoa đầu mình, nụ cười vô cùng ngọt ngào.

-Anh…

Yêu nhi ngẩng đầu nhìn Hứa Mạt, trong đôi mắt nhỏ tràn đầy hâm mộ.

-Yêu nhi, ngoan ngoãn nghe lời ông chủ Ba Tư và chị Lăng Dung, chờ anh đến tìm em, biết chưa?

Hứa Mạt quỳ xuống nói với Yêu nhi.

-Vâng, Yêu nhi nghe lời anh.

Yêu nhi vừa nói vừa lau nước mắt.

Hứa Mạt hôn nhẹ lên trán cô bé, sau đó đứng dậy, ôm lấy Lăng Dung, nói:

-Lăng Dung, ông chủ Ba Tư, chị Bạch Vi, Yêu nhi, chờ ta.

-Ta chờ ngươi.

Lăng Dung khóc nói.

Hứa Mạt xoay người chạy về phía trước, từ trên lầu cao nhảy xuống.

Lăng Dung đi đến mép mái nhà nhìn bóng dáng của Hứa Mạt biến mất trong bóng tối, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô.



Trong đêm tối, đám đông hỗn loạn đã được giải tán, nhưng sự phản kháng vẫn không hề dừng lại.

Khi đội trấn áp đi trên đường, họ sẽ thả dao kéo, đá và nước sôi từ trên cao xuống.

Cũng có những người có súng, bọn họ bắn tỉa và chiến đấu chống lại sự tàn bạo trong bóng tối.

Trong một con hẻm, mấy thành viên đội chấp pháp nổ súng liên tục về phía trước, tiếng súng không ngừng vang lên, từng người một ngã xuống, máu tươi loang lổ khắp nơi. Một người phụ nữ run rẩy ngồi xổm ở góc tường, hơi hé đầu ra nhìn. Người của đội chấp pháp đi tới, người phụ nữ hoảng hốt khóc lóc van xin:

-Tôi không làm gì cả.

-Bang.

Một phát vào đầu.

Có một giọng nói đằng sau bọn họ, chúng quay lại, chỉ thấy một bóng đen lao về phía chúng như tia chớp.

-Bang, bang, bang…

Súng trong tay liên tục bắn ra, nhưng lại giống như đánh vào không trung, trong nháy mắt người đã tới trước mắt, một tia chớp đen xẹt qua, lại một tiếng bốp, thi thể của bọn chúng đồng thời ngã xuống, thi thể bị tách ra thành nhiều mảnh.

Cảm giác của Hứa Mạt lan rộng, bao phủ khu vực xung quanh, hướng một chỗ khác đi tới.

Với giác quan mạnh mẽ của hắn, màn đêm chính là chiến trường của Hứa Mạt.

Hơn nữa, áo giáp và kiếm nguyên lực của ông chủ Ba Tư có thể cùng cấp với 'Bí thư Kim', có thể bỏ qua các đòn tấn công bằng đạn và súng thông thường, thậm chí không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào đối với hắn.

Đây là một cuộc săn đêm.

Không lâu sau, ở một nơi khác, hai bóng người mặc áo giáp trắng đen đi trên đường, bên cạnh có rất nhiều thi thể, tất cả đều không hoàn chỉnh, đều là thi thể của 'côn đồ', bọn họ tiếp tục đi về phía trước, dọn dẹp đi bọn ‘côn đồ’

-Ầm!

Bên cạnh bọn họ, một bóng người đột nhiên từ trong ngõ lao ra, hai người bỗng nhiên xoay người lại.

-Bang...

Súng trong tay một người bị chém đứt, kiếm đen cuồn cuộn tia chớp, chém về phía áo giáp đen trắng phía trước.

Áo giáp phát ra tiếng xé rách giòn vang, trực tiếp bị chém ra, kiếm chém thân thể hắn vỡ vụn, máu tươi bắn tung tóe.

Hứa Mạt động tác không hề dừng lại, đao vẽ một đường vòng cung, chém về phía đối phương, ánh sáng xanh đánh trúng cơ thể Hứa Mạt, mà đao cũng vừa lúc chém vào cổ kẻ đối diện.

-Ầm!

Hứa Mạt lui về phía sau một bước, cúi đầu nhìn ánh sáng năng lượng đang dịch chuyển trên áo giáp, không bị dao động, nhưng năng lượng đã tiêu hao một chút.

Nếu không có bộ giáp này, Hứa Mạt sẽ không bốc đồng như vậy.

Hứa Mạt ngẩng đầu hướng cách đó không xa liếc mắt một cái, chính là hướng chợ đen, chợ đen bên ngoài hình như có người nối đuôi nhau tiến vào, bên trong truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận