Căn Cứ Số 7

Chương 979: Đối xử

-Chị Diệp, tập đoàn có thể sẽ cần một nhóm kỹ sư, nhất là những người hiểu rõ tinh hạm. Nhóm người trước đó Lư Khắc dạy hẳn là đã học xong rồi, nhưng số lượng vẫn chưa đủ, chúng ta chắc phải tiếp tục thuê một nhóm người nữa.

La Tư mở miệng nói với Diệp Thanh Điệp ở bên cạnh.

-Ừ, tôi sẽ đi sắp xếp.

Diệp Thanh Điệp gật đầu, tập đoàn càng lớn dần thì nhu cầu về nhân lực cũng ngày càng cao.

Bọn họ đã và đang nhanh chóng mở rộng, không ngừng nhận người, mà vẫn không thể theo kịp được tốc độ phát triển của tập đoàn khoa học kỹ thuật năng lượng Lam Tinh.

-Tinh hạm!

Diệp Thanh Điệp có chút mong chờ, từ lâu cô đã học qua những kiến thức liên quan đến tinh hạm.

Cô đã từng tưởng tượng rằng, sẽ cùng Hứa Mạt và đám người Tiểu Thất lái tinh hạm đi du lịch trong vũ trụ, phiêu lưu khắp nơi.

Rốt cuộc, cũng có thể chạm tay tới tinh hạm rồi.

...

Hứa Mạt gần đây không đi ra khỏi đại học Lư Tạp Tư. Sự kiện ám sát lần trước khiến hắn trở nên cảnh giác hơn, tránh cho những việc ngoài ý muốn xảy ra.

Chuyện tập đoàn khoa học kỹ thuật năng lượng Lam Tinh, hắn sẽ bàn bạc kỹ với chị Điệp. Hắn bắt đầu đốc thúc bên kia tăng tốc nghiên cứu phát minh vũ khí siêu năng, chuẩn bị cho chiến tranh.

Tất nhiên, nếu đối phương phát hiện ra căn cứ của bọn hắn trước, bọn hắn sẽ không chủ động để lộ. Tập đoàn khoa học kỹ thuật năng lượng Lam Tinh càng phát triển bùng nổ, thời gian kéo dài càng lâu thì càng có lợi với bọn hắn.

Hợp tác với vương quốc Tát Tư cũng đã được quyết định xong. Diệp Tạp Lâm Na bên kia, hành tinh Tạp Lạc Lan đã đồng ý dùng vũ khí mà tập đoàn khoa học kỹ thuật năng lượng Lam Tinh nghiên cứu, đổi lấy hai chiếc chiến hạm cỡ nhỏ và một nhóm chiến cơ cho bọn hắn. Sau khi lấy được tinh hạm, cần phải có một đội chiến đấu cơ tương xứng.

Cứ như thế, bọn hắn sẽ có bốn chiếc chiến hạm cỡ nhỏ, một chiếc chiến hạm lớn, thêm vào đó là một đội chiến cơ, tổng hợp lại có thể tạo ra được một đội ngũ chiến đấu tinh tế.

Ngoài ra, công ty chi nhánh ở hành tinh Tạp Lạc Lan và hành tinh Áo Đinh Sơn cũng đã được chuẩn bị tốt. Kỹ thuật nghiên cứu phát minh vũ khí hạng trung cũng đã vô cùng thành thục, có thể thành lập một căn cứ ở bản địa các tinh cầu lớn, theo đó sẽ đảm bảo hiệu suất vận chuyển sẽ được cao nhất.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải có được thị trường đủ lớn mới được.

Bên cạnh đó, Hứa Mạt chưa từng dừng việc tu luyện của mình lại.

Tập đoàn mạnh hơn, sức chiến đấu cá nhân mà yếu thì cũng là một chuyện cực kỳ nguy hiểm. So với lúc ở hành tinh Bái Luân trước kia, thực lực hiện tại của hắn đã đủ mạnh, nhưng mà bây giờ hắn đang nắm trong tay một đế quốc khoa học kỹ thuật, về sau không biết sẽ có bao nhiêu ánh mắt theo dõi hắn đây.

Người không có quyền thế như hắn, chỉ có thể dựa vào việc tăng sức chiến đấu mới có thể bảo vệ được mình.

Thời gian thấm thoát đã trôi qua mấy tháng.

Đẳng cấp nguyên lực của Hứa Mạt rốt cuộc cũng tăng lên được cấp độ A+, ngang bằng với đẳng cấp của lực tinh thần.

Sau đó chính là cố gắng đột phá lên cấp S.

Bên ngoài thư viện, Hứa Mạt đang nói chuyện với Diệp Thanh Điệp.

-Lôi Thần Hào đã đáp xuống đất, dừng sát ở căn cứ.

Diệp Thanh Điệp mở miệng nói. Cô cảm thấy tên gọi này có hơi kỳ lạ. Sau khi bọn họ nhận được tinh hạm Hứa Mạt lại một lần nữa đổi tên của nó, đổi thành Lôi Thần Hào.

Nói là bởi vì để ghi nhớ công lao cống hiến của người anh em Tát Lôi, nên lấy từ tên của hắn một chữ.

-Ừ, cố gắng che giấu, đừng để bị phát hiện.

Hứa Mạt đáp.

-Đã bố trí thiết bị che tín hiệu.

Diệp Thanh Điệp trả lời:

-Thêm nữa, bốn chiếc chiến hạm cỡ nhỏ, hai chiếc đã được chuyển về căn cứ bên kia, tập đoàn khoa học kỹ thuật năng lượng Lam Tinh bên này giữ lại hai chiếc.

-Chị phụ trách một chiếc, còn chiếc còn lại đưa cho Tát Lôi, cơ mà Tát Lôi huynh đệ tạm thời chưa cần, giao cho đám người đội trưởng Diệp, để mọi người làm quen trước.

Hứa Mạt nói.

-Đã rõ.

Diệp Thanh Điệp gật đầu, cười giỡn trêu:

-Còn có cái gì cần sai bảo nữa không?

-Chú ý bảo vệ thân thể, đừng để mệt mỏi quá, sẽ dễ trở nên già yếu đó.

Hứa Mạt đáp.

-Thế nào, bây giờ lại còn ghét bỏ tôi già nua nữa hả?

Diệp Thanh Điệp cười hỏi.

-Sao vậy được, chị Điệp đâu có khác gì so với lần đầu tiên mà tôi gặp đâu, một chút cũng không thay đổi.

Hứa Mạt nói.

-Dối trá dữ vậy?

Diệp Thanh Điệp khinh bỉ, tên này đúng là trợn mắt nói láo.

-Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm sao?

Hứa Mạt thầm thì:

-Vẫn rất xuất sắc mà.

Diệp Thanh Điệp sửng sốt mấy giây, cái gì cơ?

Sau khi kịp phản ứng, sắc mặt của cô lập tức đỏ bừng.

-Hứa Mạt...

Diệp Thanh Điệp hét lớn, tên khốn này đã nhìn bao nhiêu lần rồi chứ!

Lỗ tai Hứa Mạt như muốn điếc, lập tức dập máy.

Làm gì mà phản ứng lớn dữ vậy, cũng đâu phải là lần đầu tiên.

Hứa Mạt trở lại thư viện, người không nhiều, rất yên tĩnh.

-Bạn học Tiểu Nam, chào buổi sáng nha.

Hứa Mạt nhìn thấy Nam Tương Y liền lên tiếng chào hỏi.

-Chào buổi sáng.

Nam Tương Y ngẩng đầu nhìn Hứa Mạt một chút rồi trả lời.

-Bạn học Tiểu Nam, tình hình học tập gần đây vẫn tốt chứ?

Hứa Mạt ngồi ở chỗ đối diện Nam Tương Y hỏi. Nam Tương Y sững sờ, nhìn Hứa Mạt. Đôi mắt cô đánh giá hắn, sao cô thấy hôm nay Hứa Mạt nhiệt tình quá vậy.

-Anh có chuyện gì hả?

Nam Tương Y hơi cảnh giác hỏi Hứa Mạt.

Đối với hiểu biết của cô trên mọi phương diện về Hứa Mạt, hắn ta là một thiên tài, thậm chí có thể nói là một tên quái vật.

Cơ mà, thiên tài là thật, mặt dày cũng là thật.

Cô vẫn cảm thấy tính tình của đàn chị Linh hơi bị tốt quá, nếu mà là cô thì đã chém chết hắn từ lâu rồi.

-Nói gì vậy?

Hứa Mạt đáp:

-Tôi vẫn luôn coi cô là em gái mà đối xử, quan tâm một chút thì có sao đâu.

-Tôi không muốn có loại anh trai như anh.

Nam Tương Y cúi đầu đọc sách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận