Căn Cứ Số 7

Chương 798: Người anh em Hứa Mạt trượng nghĩa

-Ngày hôm đó vô ý xuất hiện trong cuộc chiến chỉ là việc ngoài ý muốn, tôi không chủ ý làm ảnh hưởng đến cuộc đấu võ.

Hứa Mạt nói.

Tát Nhĩ cảm thấy có chút không hiểu rõ về Hứa Mạt.

-Cậu đang tỏ ra yếu đuối à?

Tát Nhĩ nói.

-Yếu đuối?

Hứa Mạt cũng nhìn hắn nói:

-Y Lệ Sa Bạch kiêu căng tự đại, đúng là cần phải dạy bảo một chút, hơn nữa cậu lấy tư cách vương quốc Tát Nhĩ đến chúc mừng thì cũng chẳng có vấn đề gì cả.

Tát Nhĩ càng lúc càng hiếu kì.

-Vấn đề chính là cậu quá yếu.

Hứa Mạt nói.

-???

Tát Nhĩ nhìn Hứa Mạt, hắn quá yếu?

-Thuộc hạ của cậu đến một kiếm cũng không đỡ nổi lại còn chạy tới khiêu khích, e rằng đêm hôm đó cậu chỉ có thể tuyệt vọng rời đi.

Hứa Mạt nói tiếp:

-Còn về Đạo Cách Lạp Tư ở phía sau, hắn tự cho mình là đúng, lấy thân phận là tiền bối ra tay với cậu nhưng vẫn kiêu ngạo không biết xấu hổ, nếu không phải cậu quá yếu, đổi lại là tôi chỉ sợ rằng Đạo Cách Lạp Tư sớm đã không thể ngẩng nổi đầu.

-....

Tát Nhĩ nhìn phong cách bình tĩnh của Hứa Mạt, hắn nhất thời khôn nói lên lời.

Từ quan điểm có thể thấy Hứa Mạt đang nói đỡ cho hắn, cho rằng Y Lệ Sa Bạch tự đại, Đạo Cách Lạp Tư không biết xấu hổ.

Những điều này hắn đều công nhận.

Nhưng Hứa Mạt lại có thể xem thường thực lực của hắn?

Điều này thì không thể nhịn được!!

-Lời lẽ của cậu còn ngạo mạn hơn nhiều so với Y Lệ Sa Bạch và Đạo Cách Lạp Tư.

Tát Tư lãnh đạm nói, hắn cảm thấy khí thế của mình bị áp đảo bởi những lời nói kiêu ngạo của Hứa Mạt.

Hắn không chém được như Hứa Mạt…

-Bọn họ là sự kiêu ngạo dốt nát sao có thể so sánh được với tôi?

Hứa Mạt chế giễu:

-Nếu tôi là cậu, chẳng có nhiều chuyện như vậy, sớm đã cho bọn họ mất hết mặt mũi, cũng chỉ vì cậu quá yếu mới bị Đạo Cách Lạp Tư phản công, làm mất mặt vương quốc Tát Tư.

-......

Tát Tư ngực phập phồng, hắn thật sự tức giận rồi.

-Xem ra, cậu muốn quyết đấu một chút rồi.

Một luồng năng lượng mạnh mẽ trên người Tát Nhĩ lúc ẩn lúc hiện.

-Trong thư viện không được đánh nhau, thu lại đi.

Hứa Mạt trách mắng.

Tát Nhĩ nhìn Hứa Mạt, hắn thật sự rất tức giận!!

Nhưng Tát Nhĩ vẫn thu năng lượng lại.

-Cậu chọn địa điểm.

Tát Nhĩ nói, nếu hắn không đánh Hứa Mạt cho tơi tả thì từ giờ không mang họ của hoàng tộc nữa.

-Cậu chọn đi.

Hứa Mạt nói:

-Đến lúc đó tôi sẽ chỉ bảo cho cậu, để tránh người khác nhìn thấy sự bất lực của cậu thì đừng để cho người khác nhìn thấy, cậu sẽ bị mất mặt, hơn nữa tôi thích sự yên tĩnh, không muốn có nhiều người biết đến sức mạnh của tôi.

-....

Tát Nhĩ có chút bối rối!



Phòng luyện tập khoa siêu phàm trường Lô Tạp Tư.

Tát Nhĩ đăng ký hai tiếng, hắn ngồi trong phòng luyện tập yên lặng chờ đợi, đã gửi tin nhắn bảo Hứa Mạt đến đây.

Tát Nhĩ là thành viên hoàng tộc của vương quốc Tát Tư, khả năng chiến đấu chắc chắn rất mạnh, bọn họ vốn dĩ là chủng tộc giỏi chiến đấu, ngoài ra Tát Nhĩ từ nhỏ đã tai nghe mắt thấy và bị ảnh hưởng, loại người nào mà hắn chưa từng nhìn thấy.

Thành viên hoàng tộc, con cháu quý tộc, thậm chí còn là cả những nhân vật lớn quan trọng hàng đầu.

Nhưng kẻ kiêu ngạo nhất mà hắn từng gặp không ai khác chính là Hứa Mạt.

Lần đầu tiên gặp Hứa Mạt đã buộc hắn phải rút lui, đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc, lần gặp thứ hai là trong tiệc sinh nhật của Y Lệ Sa Bạch, thậm chí còn không thể gọi đó là gặp mặt vì Hứa Mạt bị rượt đánh…

Lần thứ ba chính là hôm qua, hắn lĩnh giáo được Hứa Mạt ngạo mạn như thế nào.

Cậu quái yếu!

Tôi sẽ chỉ bảo cho cậu!

Đổi lại là tôi, sớm đã giải quyết xong Y Lệ Sa Bạch và Đạo Cách Lạp Tư!

Đừng để người khác nhìn thấy, người mất mặt là cậu!

Tát Nhĩ không thể hiểu được Hứa Mạt.

Vậy mà không biết làm cách nào để khịa lại hắn.

Cho nên hắn cũng không buồn trả lời, hắn sẽ đánh Hứa Mạt đến khi bạn gái hắn cũng không nhận ra hắn nữa.

Cuối cùng có người gõ của phòng luyện tập, Tát Nhĩ mở cửa phòng, một người mặc đầy đủ trang bị bước vào.

Cửa phòng tập luyện đóng lại, Tát Nhĩ nhìn Hứa Mạt nói:

-Giấu kỹ như vậy, sợ thảm quá bị người khác nhận ra sao?

-Tôi không thích làm lố quá.

Hứa Mạt nói.

-???

Tát Nhĩ nhìn Hứa Mạt, câu Hứa Mạt nói với hắn còn chưa đủ lố hay sao?

-Nể tình ngươi còn có chút nguyên tắc, biết người đàn bà ngu ngốc Y Lệ Sa Bạch tự cho mình là đúng, hành tinh Lô Tạp Tư bao gồm cả quý tộc Đạo Cách Lạp Tư đạo đức giả, tôi sẽ không để cậu quá thảm, sẽ để cậu có thể đi mà ra ngoài.

Tát Nhĩ đứng dậy nói.

Sau khi hắn bước ra khỏi thư viện vẫn rất mong chờ!

-Cậu nên vui mừng vì không có người xem.

Hứa Mạt nhìn Tát Nhĩ đang đứng dậy nói:

-Nếu không, tất cả mọi người đều nhìn thấy sự dốt nát và ngạo mạn của cậu, lúc đó cậu và Y Lệ Sa Bạch cũng chẳng có gì khác biệt.

-Bùm…

Một luồng năng lượng cuồng bạo bộc phát từ trên người Tát Nhĩ, hắn thật sự bị những lời nói của Hứa Mạt chọc giận, đây là lần đầu tiên hắn gặp một kẻ có thể dùng lời nói mà khiến hắn tức giận.

Tát Nhĩ giơ rìu chiến trong tay lên, chiến rìu rất lớn lập lòe ánh sáng năng lượng màu xanh rực rỡ, tỏa ra luồng khí hung dữ đáng sợ, dường như chất chứa một sức mạnh hủy diệt kinh khủng.

Khả năng chiến đấu của Tát Nhĩ vô cùng mạnh mẽ, hắn từng nghiên cứu qua về Tát Nhĩ, không thể không đem ra chút sức mạnh thực sự.

Đối phó với những người khác nhai phải dùng các phương thức khác nhau, để đối phó với người như Tát Nhĩ thì cần phải dùng thực lực để chinh phục hắn mới ổn, nên không Tát Nhĩ chỉ có thể nghĩ đến việc thu phục hắn làm người hầu.

Không thể có ý nghĩ như vậy, đánh một trận có lẽ sẽ trung thực thôi.

-Nhớ lấy sự kiêu ngạo của cậu.

Tát Nhĩ gầm lên, một vòng ánh sáng năng lượng xuất hiện, tạo nên ảo ảnh tàn bạo, cơ thể hắn dường như lớn hơn vài phần, vòng ảo ảnh năng lượng đáng sợ xung quanh cơ thể, cực kỳ bá đạo, Tát Nhĩ lúc này giống như sinh ra vì chiến tranh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận