Căn Cứ Số 7

Chương 168: Tương lai

Căn cứ là nơi cư trú của con người trong đống đổ nát và được bao phủ trong một trường năng lượng.

Xung quanh thành phố rộng lớn, có rất nhiều căn cứ lớn nhỏ và có hàng triệu thợ săn hoang dã đang hoạt động.

Những thợ săn này dựa vào những tàn tích này để tồn tại.

Căn cứ liên kết giữa tàn tích và thành phố, nơi đây có tín hiệu liên lạc và một con đường dẫn đến thành phố.

Các tiểu thương trực tiếp mua những con quái vật được săn bắn bởi những thợ săn từ căn cứ và vận chuyển vào trong thành phố.

Căn cứ còn là nơi con người giúp đỡ, đùm bọc lấy nhau để vượt qua khó khăn Nếu như gặp phải sự tấn công của con quái vật hung hãn thì chỉ cần về đến căn cứ là có thể đảm bảo an toàn.

Nó đóng vai trò tiếp nối từ thành phố đến tàn tích.

Căn cứ không nhỏ, nó không khác gì một thị trấn và nơi này không có nhà cao tầng.

Đi vào căn cứ, Hứa Mạt trông thấy xe cộ qua lại tấp nập.

Phần lớn họ đều là thợ săn hoang dã giống như Tần Phu.

Một số người thì trở về với thu hoạch lớn, cũng có người trên người thương tích đầy mình.

Thậm chí có người kéo theo thi thể trở về.

Tuy rằng, thợ săn hoang dã đều rất cẩn trọng, họ lựa chọn phạm vi hoạt động dựa theo sức mạnh của bản thân.

Nhất định không được đi quá xa so với phạm vi xung quanh căn cứ thế nhưng cũng có lúc xảy ra việc ngoài ý muốn.

-Tần Phu, lại còn mang theo cả mấy đứa nhỏ này về à?

Một chiếc xe chạy tới bên cạnh Tần Phu, trên xe là một người đàn ông mặc chiến giáp mặt sắc nhọn nói lớn, ông ta bị mù một con mắt, chân giẫm lên người con quái vật và giắt ngang hông một con dao rựa.

-Liên quan gì đến ngươi.

Tần Phu trầm giọng nói.

Độc Nhãn Long cũng không thèm để ý, ánh mắt nhìn Diệp Tử Thanh với vẻ thèm thuồng nói:

-Không làm quen chút được sao?

-Cút khỏi đây.

Tần Phu mắng, Độc Nhãn Long không phải là kẻ tốt đẹp gì.

Độc Nhãn Long nhìn Tần Phu với đôi mắt mang chút u ám sau đó cho xe tăng tốc rời đi.

-Thợ săn hoang dã là người rất độc ác và tàn nhẫn, bọn họ đều có một số tật xấu, mọi người phải cẩn thận một chút.

Tần Phu nói với nhóm người của Hứa Mạt.

Hứa Mạt gật đầu, người săn bắn và giết các quái vật trong đống tàn tích của thành phố trong thời gian dài thì sẽ có tâm lý không giống với người bình thường.

-Không có ai quản lý hay sao?

Hứa Mạt hỏi.

Tần Phu đã quen với việc Hứa Mạt cái gì cũng không hiểu.

-Ở trong thành phố có pháp luật nhưng ra bên ngoài thành phố sẽ không có ai quản lý trừ khi cậu là người có phân phận đặc biệt. Ở căn cứ thì đỡ hơn một chút còn trong khu phế tích thỉnh thoảng xảy ra việc cướp bóc lẫn nhau, đi lại trong khu phế tích có khi gặp con người còn nguy hiểm hơn so với quái vật.

Tần Phu đáp.

Hứa Mạt gật đầu, đối với thế giới này đã có một chút hiểu biết cơ bản.

-Nếu tôi muốn tới thành phố thì đi như thế nào?

Hứa Mạt lại hỏi

-Tôi có chút hoài nghi các cậu là người của hành tinh khác tới đó.

Tần Phu nhìn Hứa Mạt nói:

-Căn cứ có xe tới thành phố nhưng mọi người có thẻ căn cước không?

Nói rồi bản thân ông ta cũng lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Chẳng lẽ, thật sự không có đấy chứ?

Hứa Mạt gật đầu rất hợp tác.

-Đấy là cái gì?

Tiểu Thất cũng tò mò hỏi.

Tần Phu trợn tròn mắt, anh rút ra trong người một tấm thẻ kim loại, rất mỏng đưa cho Hứa Mạt.

Hứa Mạt nhận lấy và nhìn tấm thẻ, trong giây lát trên tấm thẻ có vài đường ảo bắn ra giống như một chiếc máy chiếu, một loạt thông tin xuất hiện trước mắt

Họ tên, ảnh, năm sinh, nghề nghiệp, là người ở đâu đều được ghi chú rõ ràng.

Hứa Mạt liền hiểu ra đó là cái gì, là chứng minh nhân dân.

Chẳng qua là có chút hiện đại hơn.

Hứa Mạt xem xong đến Diệp Thanh Điệp và Tiểu Thất nhận lấy, rất tò mò về tấm thẻ nhỏ này.

Sau khi xem xong thì trả thẻ căn cước lại cho Tần Phu rồi anh ta quay ra nói với Hứa Mạt:

-Những gì cậu nhìn thấy chỉ là một số thông tin cơ bản, mỗi tấm thẻ căn cước đều có một số hiệu duy nhất, tại hành tinh Bái Luân mọi giao dịch, cất giữ tiền liên bang đều cần phải thông qua tấm thẻ này, không có thẻ căn cước là người không có hộ khẩu và không được phép ra vào thành phố hoặc nếu có vào được thì cũng không làm được gì.

Thẻ tích hợp.

Một số chức năng của thẻ ngân hàng và điện thoại cũng được thay thế bằng thẻ căn cước, rất tiện lợi.

Còn về thiết bị liên lạc điện thoại, anh nhìn trên tay Tần Phu đang đeo một thiết bị liên lạc trông hơi giống một cái đồng hồ đeo tay.

Tần Phu nhìn thấy ánh mắt của Hứa Mạt chạm xuống, ngay lập tức thiết bị liên lạc xuất hiện phản ứng rồi hình ảnh màn hình hiện ra ngay trước mặt.

-Đây là thiết bị liên lạc.

Tần Phu ra hiệu cho Hứa Mạt:

-Nhưng trong khu tàn tích không có tín hiệu, đến căn cứ mới có.

Hứa Mạt gật đầu.

Thế giới ngầm và thế giới trên này hoàn toàn khác nhau.

Sau khi lên đây mới có thể cảm nhận rõ ràng được sự kiểm soát của công ty với thế giới ngầm nghiêm ngặt như thế nào, kìm hãm hoàn toàn mức sống ở thời nguyên thủy.

-Nếu như rơi mất thẻ căn cước thì cũng không thể vào được thành phố đúng không?

Hứa Mạt hỏi.

-Có thể chứ, dùng số hiệu của thẻ căn cước cũng có thể tìm được thông tin của cậu, sau đó họ sẽ cho cậu vào thành phố đăng ký lại, cậu có số hiệu không?

Tần Phu đáp

-...........

Hứa Mạt không nói lên lời.

Bọn họ rõ ràng là người không có hộ khẩu.

Tần Phu cũng nhìn ra được lại nhìn đám người Hứa Mạt với ánh mắt chứa đầy ẩn ý và nói:

-Những người không có hộ khẩu muốn vào thành phố thì chỉ có cách là đi bằng lối đi đặc biệt không cần kiểm tra danh tính thôi.

-Bằng cách nào?

Hứa Mạt hỏi.

-Tìm một người có địa vị dẫn cậu vào.

Tần Phu đáp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận