Căn Cứ Số 7

Chương 208: Mùa tựu trường

Lần này, cô thực sự bị dọa không nhẹ, hiện tại trong lòng vẫn còn đang sợ hãi.

Khi đoàn người về đến nhà thì Hứa Mạt vừa lúc bước ra ngoài, sau khi Bản Trạch Danh khống chế được cục diện thì hắn liền rời đi, rồi vội vã chạy về đây.

Hứa Mạt hỏi:

-Tịch tỷ, nghe Điệp tỷ nói chị xảy ra chuyện, không sao chứ?

-Không sao.

Lâm Tịch đáp lại nói.

-Biết rõ rồi còn cố hỏi.

Lâm Giản chế nhạo một tiếng, người cũng đã về nhà, còn hỏi có sao không?

-Ngươi không thể ngậm miệng lại sao?

Lâm Tịch mắng khiến cho Lâm Giản sợ hãi, uỷ khuất cúi đầu xuống.

-Lâm Giản, nếu ngày nào đó trong nhà xảy ra chuyện, với bộ dạng này của ngươi thì có thể sống được bao nhiêu ngày?

Lời nói của Lâm Tịch có chút khó nghe, lần trước sau khi xảy ra chuyện, cô và cha đều đã dặn dò Lâm Giản không được phép bước ra khỏi cửa.

Nhưng Lâm Giản vẫn chạy ra ngoài, còn suýt chút nữa gây ra đại hoạ.

Lâm Giản cúi đầu không nói, đây là lần đầu tiên chị giận dữ với cô như vậy.

Có điều cô cũng biết mình bị không oan chút nào.

Nhưng điều khiến cô khó chịu chính là Lâm Tịch mất bình tĩnh cũng không sao, tại sao lại còn bảo vệ một tên hạ nhân?

-Tịch tỷ đi nghỉ ngơi cho tốt đi.

Hứa Mạt khẽ nói, hôm nay Lâm Tịch nhất định rất sợ hãi.

Cô chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này.

Dù sao, Lâm Tịch cũng không giống với hắn, hắn cùng Diệp Thanh Điệp đều cùng một loại, là từ Địa Ngục mà bò lên.

Mà Lâm Tịch, xuất sinh hậu đãi*, chưa thực sự trải qua cực khổ bao giờ.

*xuất sinh hậu đãi: người được sinh ra trong một gia đình giàu có.

-Được.

Lâm Tịch gật đầu một cái, cô đúng là có hơi mệt, quay người nói với Tô Nhu:

-Tô Nhu, hôm nay cảm ơn các ngươi.

-Không sao, giáo viên nghỉ ngơi đi, ta cũng nên trở về rồi.

Tô Nhu mỉm cười đáp lại.

-Ừm, Hứa Mạt, thay ta tiễn Tô Nhu.

Lâm Tịch nói.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu, tiễn Tô Nhu đi ra ngoài.

Đi đến phía trước xe, Tô Nhu mở cửa lên xe, hạ cửa kính xuống nhìn về phía Hứa Mạt nói:

-Không cần tiễn nữa, ngươi trở về đi.

-Được, tạm biệt.

Hứa Mạt gật đầu, cùng Tô Nhu nhìn một cái rồi quay người rời đi.

Tô Nhu thấy cặp mắt kia thì hơi sửng sốt, nhìn bóng lưng Hứa Mạt đang rời đi, đột nhiên hô:

-Hứa Mạt.

-Hả?

Hứa Mạt quay người nhìn cô.

Tô Nhu nhìn cặp mắt hắn, hỏi:

-Ngươi biết dùng súng không?

Hứa Mạt hơi chần chờ, rồi gật đầu một cái:

-Biết một ít.

-Có cơ hội thì thảo luận một chút kĩ thuật bắn súng.

Tô Nhu vừa cười vừa nói, sau đó khởi động xe rời đi.



Đêm.

Lâm gia rất yên tĩnh.

Hứa Mạt vừa luyện tập xong và đang định trở về nghỉ ngơi, khi đi ngang qua bên ngoài thì nhìn thấy Lâm Tịch đang ở trong bể bơi ngẩn người nhìn về phía xa xa.

Lâm Tịch dường như nghe được tiếng bước chân của hắn, quay đầu nhìn Hứa Mạt hỏi:

-Luyện tập đến khuya như thế sao?

-Vâng.

Hứa Mạt gật đầu.

-Cũng muộn rồi mà sao Tịch tỷ còn chưa đi nghỉ ngơi vậy?

Hiện tại đã là đêm khuya.

-Ta muốn thanh tỉnh bản thân một chút.

Lâm Tịch bơi về phía thành bể bơi và bước lên bờ, ánh mắt Hứa Mạt tránh đi không nhìn vào cô mặc dù Lâm Tịch đang mặc một bộ đồ bơi rất kín đáo.

Kín thì kín nhưng dáng người quyến rũ đó dễ khiến người ta không nhịn được mà nhìn.

Lâm Tịch cũng để ý thấy trạng thái ngượng ngùng của Hứa Mạt, cô quấn áo ngủ đang vắt trên ghế lên quanh người và ngồi rũ nước ra khỏi tóc.

-Mấy ngày nữa là học viện sẽ khai giảng, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?

Lâm Tịch hỏi.

Lúc này Hứa Mạt mới dời lại ánh mắt về đến phía Lâm Tịch.

Đôi mắt của Lâm Tịch rất to, tuy ở dưới ánh đèn nhưng nó vẫn rất sáng, dịu dàng và yên tĩnh, sự thực là cô cũng chỉ mới hai mươi lăm tuổi.

Ở kiếp trước thì độ tuổi đó chỉ vừa ra khỏi học viện không lâu, bắt đầu bước đến giai đoạn thành thục.

Nhưng ở hiện tại thì đôi vai Lâm Tịch đã phải gánh vác rất nhiều thứ.

-Cũng tạm ổn tuy nhiên phải trông chờ vào vận khí nữa.

Hứa Mạt trả lời.

Mức độ dung hợp của nguyên lực không phải là thứ mà hắn có thể kiểm soát.

Còn về phần cấp độ của nguyên lực thì không có vấn đề gì, ở độ tuổi này thì nguyên lực của hắn không thua kém gì Tô Nhu và những học sinh xuất sắc khác trong học viện.

-Thư giãn đi, đừng quá áp lực, ta sẽ cố gắng hết sức để nhờ cậy những trưởng bối trong học viện mà ta quen giúp ngươi giải quyết vấn đề về thân phận.

Lâm Tịch trấn an Hứa Mạt với nụ cười dịu dàng và đôi mắt sáng ngời của cô.

Hiện giờ Lâm gia đang ở trong tình thế không ổn định, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy mà cha cô cũng không trở về.

Có lẽ thời gian của Lâm gia không còn nhiều nữa.

Trước lúc đó phải trợ giúp Hứa Mạt giải quyết vấn đề thân phận đã, nếu không có cách nào để giải quyết cho cả năm người thì cũng phải dốc toàn lực giải quyết cho Hứa Mạt, như vậy về sau cũng sẽ thuận tiện hơn.

Lâm gia thật sự đã xảy ra vấn đề, cô cũng không rõ tương lai rồi sẽ gặp những chuyện gì, có lẽ lúc đó cô cũng không thể giúp được gì nữa.

Dù sao thì tính chất của sự việc hôm nay cũng vô cùng nghiêm trọng, nhìn bề ngoài thì có vẻ như là người cải tạo gen của phố Quỷ nhưng cô biết rằng đằng sau đó không hề đơn giản.

Trong lòng Hứa Mạt cảm thấy rất ấm áp, bản thân Lâm Tịch đang sứt đầu mẻ trán với chuyện của Lâm gia vậy mà cô vẫn suy nghĩ đến việc giải quyết vấn đề thân phận cho hắn.

-Chuyện của tôi cứ để thuận theo tự nhiên là được, Tịch tỷ đừng quá đặt nặng nó trong lòng. Nếu Tịch tỷ có chuyện gì thì có thể nói với tôi, tôi có thể giúp một số việc trong khả năng của mình.

Hứa Mạt nói.

Lâm Tịch có chút sửng sốt, cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Mạt, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên nụ cười ấm áp.

-Lâm Giản mà hiểu chuyện được như ngươi thì tốt.

Lâm Tịch cười nói.

Cô không trông cậy Hứa Mạt có thể giúp được gì, ít nhất là hiện tại còn chưa được. Có lẽ vài năm nữa khi Hứa Mạt trưởng thành thì có thể thử.

Nói về Lâm Giản thì Hứa Mạt không muốn đưa ra bất kỳ ý kiến gì. Nhị tiểu thư này sẽ chỉ là gánh nặng cho Lâm Tịch mà thôi.

-Hứa Mạt, ta biết Lâm Giản có chút quá đáng nhưng ta vẫn hy vọng ngươi sẽ không hận nó.

Lâm Tịch hướng về phía Hứa Mạt nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận