Căn Cứ Số 7

Chương 483: Mời ngài

Có lẽ bọn chúng còn có ý trách ông.

-Chờ sau khi bọn hắn đi, nếu ông có cô đơn quá thì tìm tôi tâm sự nhé.

Lão viện trưởng Nam Minh nói.

-Được.

Lão nhân Đạm Đài gật đầu:

-Ông cũng vậy đó.

-Ừ, cũng không còn sớm nữa, tôi về đây.

Lão viện trưởng Nam Minh đứng dậy.

-Tôi tiễn ông đi.

Đạm Đài cũng đứng lên từ ghế, hai vị lão nhân đi ra bên ngoài.

Ông biết, người bạn này của ông, về sau có lẽ sẽ không trở lại nữa.

Hứa Mạt nhìn bóng lưng của hai vị lão nhân, bọn họ mặc dù vẫn đi cùng nhau, nhìn như chẳng có gì thay đổi nhưng thật ra là đã khác đi rất nhiều.

Quay lại không được nữa rồi.

Lúc lão viện trưởng Nam Minh rời đi, Hứa Mạt nhìn thấy bóng lưng của ông có chút cô độc.

-Hứa Mạt, nếu không thì tôi ở lại đây chăm sóc cho thầy nhé.

Tinh Vân nhìn bóng lưng của lão nhân nói khẽ. Cô cũng nghe được cuộc trò chuyện của hai vị lão nhân, hơi không đành lòng để lão nhân Đạm Đài ở lại một mình tại thành phố Cương Khung.

-Nói bậy bạ cái gì đó.

Lão viện trưởng đi trở về, nghe được lời Tinh Vân nói, mở miệng đáp:

-Hứa Mạt không phải đã nói là sẽ giúp con liên lạc, đưa đến học viện âm nhạc thủ phủ rồi sao, con và Lăng Dung cùng nhau học tập chính là ước mơ bấy lâu nay của con mà.

-Đúng là vậy.

Trong lòng Tinh Vân thở dài, đây là ước mong đã lâu của cô.

Hứa Mạt nói đến thủ phủ rồi, Tư Tháp Khắc sẽ sắp xếp tốt.

Học viện âm nhạc và học viện Siêu Phàm khác biệt, không có hạn chế nghiêm khắc như vậy, dựa vào năng lực tiền giấy của Tư Tháp Khắc, đưa hai người vào học viện âm nhạc có cái gì mà khó.

-Nhưng mà một mình thầy...

Tinh Vân nhìn lão nhân không đành lòng.

-Ta rất tốt, nơi này cách học viện Nặc Á không xa, bọn hắn thỉnh thoảng có thể đến thăm ta.

Lão nhân mở miệng nói.

-Thầy ơi, thầy không nghĩ đến chuyện đi cùng tụi con sao?

Hứa Mạt hỏi.

-Ta đi làm cái gì?

Lão nhân lắc đầu nói:

-Ta già rồi, không có tinh lực để lăn qua lăn lại nữa, nên an dưỡng tuổi già thôi. Chờ tương lai con có con rồi thì mang đến cho ông lão này xem là được.

-Thầy nghĩ cái này thì xa quá rồi.

Hứa Mạt nói, hắn còn nhỏ mà!

-Nếu con bằng lòng thì cũng không xa lắm đâu.

Lão nhân ý tứ sâu xa nói, tên nhóc này nếu có ý đó thì sẽ không thiếu con gái yêu đâu.

Hứa Mạt hơi xấu hổ.

-Học viện bên kia đều đã chuẩn bị xuất phát rồi, con cũng cùng đi luôn đi, đừng có kéo dài nữa, không muốn đến sớm một chút để thăm bạn gái nhỏ à.

Lão nhân nói với Hứa Mạt.

-Ách...

Hứa Mạt nhìn lão nhân.

-Thầy ơi, con không có yêu đương mà.

Hứa Mạt nói.

Lão nhân cho hắn một ánh mắt nhìn thấu, con bé kia, học trò này của hắn vẫn ăn nổi nha.

-Nghỉ ngơi đi.

Lão nhân đi về phía căn phòng.

-Anh Mạt.

Tiểu Thất đi về phía bên này, nói:

-Anh quả thật là có mới nới cũ nha.

-???

Hứa Mạt liếc Tiểu Thất.

-Chị Điệp bị vứt bỏ rồi sao.

Tiểu Thất tiếp tục nói, Hứa Mạt nhìn hắn chằm chằm.

Lúc này, Diệp Thanh Điệp cũng đi tới bên này, Tiểu Thất rụt đầu lại, lui về phía sau, nói:

-Chị Điệp à, tôi chỉ đùa anh Mạt chút thôi.

Vừa dứt lời, hắn nhìn thấy Diệp Thanh Điệp chạy tới, nhấc chân bay lên đá hắn một cước bay ra bên ngoài.

-Anh Mạt, anh muốn bỏ thì bỏ luôn đi.

Tiểu Thất té lăn trên mặt đất hét.

Diệp Thanh Điệp đi về phía hắn.

Sau đó là một tràng âm thanh gào thét thảm thiết.

-Anh Mạt, anh quản người phụ nữ của mình đi.

Tiểu Thất hét.

-Chị Điệp, cùng nhau nào.

Hứa Mạt đi lên trước, sau đó, là một trận phối hợp đôi nam nữ.

....

Mấy ngày sau, tại một chỗ đất trống rộng lớn ở thành phố Cương Khung, một chiếc phi thuyền đang đậu ở đó.

Rất nhiều người đi đến bên này, là các học sinh giao lưu của học viện Nặc Á đang chuẩn bị xuất phát đến thủ phủ. Cùng đi tiễn là phụ huynh và các trưởng bối học viện, trừ những người đó ra, còn có một số ít thầy cô cũng sẽ đi cùng với đoàn giao lưu học tập.

Truyền thông cũng đến, đang quay chụp không ngừng hình ảnh bên này. Ở thành phố Cương Khung, vô số người dân cũng đang nhìn màn ảnh.

Lúc này, phía xa chạy đến một chiếc xe.

Trên xe, một đoàn người đi xuống, truyền thông lập tức điên cuồng chạy về phía bên đó, chụp hình liên tục từng người bước xuống từ chiếc xe đó.

Đám người bên này cũng nhìn về phía đó, là Hứa Mạt đến, hắn cũng sẽ đi cùng học viên của học viện Nặc Á.

-Hứa Mạt, cho hỏi lần này cậu rời nơi này là đi đến học viện Siêu Phàm ở thủ phủ học tập hay là có dự định khác.

Phóng viên hướng về phía Hứa Mạt mở miệng nói.

-Tôi chưa nghĩ tới.

Hứa Mạt đáp.

-Cậu lần này đi đến thủ phủ, tương lai có còn trở về không?

Phóng viên tiếp tục hỏi.

Dân chúng thành phố Cương Khung đều hơi khẩn trương nhìn Hứa Mạt. Nếu như Hứa Mạt một đi không trở lại thì đối với thành phố Cương Khung mà nói, chính là một tổn thất vô cùng lớn.

-Tôi cũng chưa nghĩ xa đến vậy.

Hứa Mạt vẫn trả lời y như cũ.

-Chắc chắn rằng người dân thành phố đều mong chờ anh hùng của bọn họ một ngày nào đó sẽ trở về.

Phóng viên nói.

-Tôi không phải là anh hùng.

Hứa Mạt đáp lại:

-Những người cống hiến thầm lặng cho thành phố kia, bọn họ dũng cảm chiến đấu với quái thú trong trận chiến đó, thậm chí còn có người hi sinh, bọn họ mới là anh hùng.

Nói xong, Hứa Mạt đi về phía trước, cứ thể để lại phóng viên ở đó.

-Anh Hứa Mạt.

Tôn Tiểu Tiểu hô lên một tiếng, cô và Bản Trạch Danh, Tô Nhu đều ở đây, Lãnh Thu cũng vậy, cô là một trong những thầy cô đi giao lưu.

Lần này còn có mấy người quen như Lâm Tước và Áo Lợi Duy Á của học viện Thế Tước cũng đều sẽ đi cùng.

-Sư tỷ.

Hứa Mạt đi về phía bên này.

-Đi thôi.

Lãnh Thu nói, Hứa Mạt gật đầu, quay người nhìn về phía Lâm Tịch.

-Chị Tịch.

Trước khi đi, Hứa Mạt giang hai cánh tay ra.

Lâm Tịch hào phóng đi lên phía trước, ôm lấy Hứa Mạt.

-Tự chăm sóc chính mình cho tốt nhé.

Lâm Tịch nói khẽ.

-Vâng.

Hứa Mạt gật đầu, mặc dù dáng người của Lâm Tịch rất tốt, nhưng giờ phút này, hắn không hề có một suy nghĩ nào khác. Hắn nhìn Lâm Tịch nói:

-Chị Tịch cũng như thế nhé, khi nào rảnh, tôi sẽ trở về thăm chị.

-Được.

Lâm Tịch gật đầu.

Hứa Mạt là do cô mang vào học viện Nặc Á. Khi đó, cô chưa bao giờ nghĩ tới, Hứa Mạt sẽ phát triển nhanh như vậy.

Bây giờ, hắn đã phải đi thủ phủ rồi.

Một đoàn người đi lên phi thuyền, ngay sau đó, phi thuyền bay vọt lên, hướng lên không trung mà đi.

Thành phố Cương Khung, vô số người đang nhìn cảnh này. Trong lòng lại có chút mất mát và thất vọng, cơ mà vẫn thành tâm chúc phúc trong lòng.

Ở Hàn Viên, trong phòng.

Lão nhân cũng đang im lặng xem hết mọi thứ, sau đó tắt màn hình đi.

Trước kia một mình lạnh lẽo đã quen, không hề có cảm giác gì, nhưng bây giờ đã quen với náo nhiệt rồi, đột nhiên quạnh quẽ xuống, lại cảm thấy có hơi cô độc.

Lão nhân lúc này bỗng lộ ra dáng vẻ già nua.

Mà đồng thời, khu vực trên không bên ngoài trang viên, một chiếc phi thuyền đang phóng ra nguồn năng lượng ánh sáng cực lớn. Sau đó, năng lượng ánh sáng tắt đi, phi thuyền hướng về phía dưới hạ xuống, đáp xuống trang viên.

Lão nhân từ trong phòng đi ra, nhìn thấy hình dáng của chiếc phi thuyền kia nhíu nhíu mày.

Ông nhìn thấy một đoàn người từ phi thuyền đi xuống.

Người dẫn đầu đi đến một chỗ cách lão nhân không xa thì dừng lại, khom mình cúi chào nói:

-Tiên sinh Đạm Đài, chúng tôi tới từ thủ phủ, đến để mời ngài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận