Căn Cứ Số 7

Chương 284: Sát thương đáng kinh ngạc

Hứa Mạt nhìn thấy Bổn Trạch Danh đến vì vậy không hạ viên đạn đó.

Bổn Trạch Danh đứng chặn trước người Tôn Tiểu Tiểu, dơ tay trực tiếp bắt lấy viên đạn, ngẩng đầu nhìn tay súng trên tầng một cái.

Hắn trực tiếp ném viên đạn ra, viên đạn với tốc độ kinh khủng bay tới.

-Phập…..

Viên đạn bắn trúng ấn đường của đối phương, tay súng đó ngã từ trên tầng xuống, ngã trúng sân khấu sau đó phát ra âm thanh dữ dội.

Bổn Thanh Trạch lực chiến đấu là cấp B, đối phương đều nổ súng bắn chết rồi hắn cũng không cần thủ hạ lưu tình nữa.

Nhìn thấy có người ngã xuống từ trên tầng, lập tức trong tiếng nhạc xen lẫn tiếng la hét.

Đám người bắt đầu hỗn loạn, điên cuồng chạy ra ngoài.

Trong nháy mắt cả một quán bar biến thành một mớ hỗn độn.

Bọn người Hứa Mạt cũng chen ra ngoài.

-Phế vật.

Trên lầu, người phụ trách quán bar tức giận mắng chửi.

Có hai người mà chặn không được, làm loạn ra như này.

Còn chết người.

Cái này ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng quán bar.

-Thiếu gia Vũ.

Nhìn thấy Minh Vũ đi tới, người phụ trách kêu lên.

-Phế vật.

Minh Vũ nhìn bọn người Hứa Mạt lẫn vào trong đám người đang chen chúc ra ngoài mà mắng chửi.

Người phụ trách quán bar không nói gì, có điều trong lòng cũng không thoải mái.

Việc hắn gây nên, tôi tới giải quyết sao?

Thật là muốn giết mấy người làm loạn, tập đoàn Minh Thị có lực có thế, Minh Vũ sẽ không có vấn đề gì nhưng hắn thì không chắc.

-Có đường nào khác đi ra ngoài không?

Minh Vũ hỏi.

-Có, thiếu gia Vũ đi theo tôi.

Người phụ trách nói,sau đó đưa Minh Vũ đi lên tầng hai.

Bọn người Hứa Mạt chen ra ngoài quán bar cùng với đám đông hỗn loạn.

Bổn Trạch Danh đi trước mở đường, Ảnh chắn ở sau, Hứa Mạt ở bên trái, Tiểu Thất bên phải còn những người khác thì ở giữa.

-Bố, con gái bố suýt nữa thì bị người ta giết chết rồi.

Tiểu Thất nói vào trong bộ đàm, trong phút chốc định đã đã truyền tới.

Bổn Trạch Danh cũng đang liên lạc với người khác.

Nhưng cũng là làm giảm phiền phức cho Hứa Mạt, hôm qua mới làm phiền Lâm Thanh Trạch, hôm nay chuyện này hoàn toàn là vì Lâm Giản gây ra lại đi làm phiền Lâm Thanh Trạch cũng không hợp tình hợp lý cho lắm.

Bên ngoài, Minh Vũ ra ngoài quán bar đầu tiên, đám người điên cuồn chen chúc chạy ra ngoài.

Ở một chỗ xa, có một chiếc xe địa hình đang đi tới hướng này.

Chiếc xe dừng ở bên cạnh Minh Vũ, bên trong có 4 bóng người, trên người bọn họ tất cả đều trang bị vũ trang, đầu đội mũ sắt cho nên không thể nhận ra là ai.

Ánh mắt kẻ dẫn đầu xuyên qua làn khói mù, mở cửa sổ xe nói với Minh Vũ:

-Giết người?

-Ừ.

Minh Vũ gật đầu.

-Thiếu gia Huy có biết không?

Kẻ dẫn đầu hỏi.

-Biết.

Minh Vũ gật đầu.

Như không quan tâm được nhiều như thế.

-Giá tiền……….

Người đó tiếp tục nói, hắn không phải người của tập đoàn Minh Thị nếu không thì đã đi hỏi Minh Huy rồi.

Hắn chỉ là đối tác hợp tác của tập đoàn Minh Thị chuyên phụ trách một số việc không sạch sẽ mà thôi.

Tiền đến tay thì cái gì cũng dễ nói chuyện.

Còn về giết ai thì bọn họ không quan tâm.

Dù sao cũng là việc Minh Vũ muốn làm, nếu có xảy ra chuyện thì cũng đã có tập đoàn Minh Vũ chống lưng.

-Yên tâm, sẽ không đối xử tệ với các người đâu.

Minh Vũ nói.

-Được.

Bốn người trong xe yên lặng chờ đợi.

Việc này bọn họ làm ở thành phố Cương Khung là rất nguy hiểm.

Nhưng hợp tác với một số người có quyền có thế tỉ lệ an toàn rất cao, bọn họ sẽ đem lại sự bảo vệ.

Cuối cùng, ai cũng không nhìn thấy ánh sáng.

Họ xảy rra chuyện, tập đoàn Minh Vũ cũng không thoát nổi liên quan.

Minh Vũ đi lên xe của mình, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa quán bar.

Đám người chen chúc ra ngoài ngày càng nhiều, bọn người Hứa Mạt cũng đã ra ngoài rồi.

-Ra rồi, đám người nam nữa ăn mặc phong cách học viện đó, cái tên bên phải mặc quần áo đen.

Minh Vũ nói với người bên ngoài cửa xe.

-Đã rõ.

Bốn người trang bị vũ trang đi xuống, trong tay chúng đều cầm vũ khí.

Trong chốc lắt Hứa Mạt đã phát hiện ra bọn chúng, nhìn chằm chằm 4 tên đang đi tới, mấy người này cho hắn cảm giác vô cùng nguy hiểm.

-Chị Điệp, mọi người đi trước đi.

Hứa Mạt nói, giấy sau hắn thấy một tên đàn ông giơ khẩu súng máy trong tay lên, súng của hắn và áo giáp trên cơ thể là một thể thống nhất, trực tiếp bắn ra năng lượng quang.

Cường độ năng lượng là cấp B-.

Cơ thể Hứa Mạt tránh được.

-Bùm, bùm….

Súng năng lượng xuyên qua người phía sau của Hứa Mạt, người đó nhìn thấy cơ thể của mình bị bắn thủng liền phát ra một tiếng kêu gào thê thảm.

-Đi.

Bổn Trạch Danh cũng nói.

-Mọi người đưa cô ấy đi trước đi.

Lâm Tịch giao Lâm Giản cho người khác, cô không định rời đi.

Một tên đàn ông khác cũng giơ súng máy lên, cơ thể hắn to lớn, súng trong tay vô cùng to nó đang trữ năng lượng, trong chợ đen phát ra một ánh sáng mạnh.

-Cấp B.

Sắc mặt Hứa Mạt trở nên khó coi.

-Đoàng.

Năng lượng quang phát ra, cơ thể Bổn Trạch Danh chắn ở phía trước, trên người hắn có năng lượng quang lấp lánh, bước chân đi hướng lên trên, nắm đấm hội tụ năng lượng cũng xông lên, va chạm với năng lượng quang.

Năng lượng quang trên tay của Bổn Trạch Danh vỡ vụn, tay bị chảy máu, bước chân lùi về sau.

Họ từ học viện tới ăn cơm không có mang theo trang bị chiến đấu.

Tên cầm đầu cùng với một người phụ nữ khác xông lên trước, chạy thắng đến Hứa Mạt.

Tên cầm đầu mặc trên người bộ áo giáp cấp B, trên hai nắm đấm còn lập lòe năng lượng quang cực lớn, lực sát thương đáng kinh ngạc.

Giá cả của loại trang bị này vô cùng đắt, loại người như bọn chúng chỉ có thể không ngừng làm việc để kiếm tiền đổi trang trang bị.

Từng bước để đi đến hôm nay quả thực không dễ dàng gì.

Người phụ nữ đó sử dụng song đao, trên song đao hình như còn có năng lượng điện đang chạy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận