Căn Cứ Số 7

Chương 188: Huấn luyện viên

Diệp Thanh Điệp khoác lên mình bộ váy dài màu đỏ yêu thích, gợi cảm và tao nhã, không giống người của thế giới ngầm chút nào.

Mà giống như một người đẹp thành phố.

Hứa Mạt nhìn Diệp Thanh Điệp, như thể đã bước vào trạng thái mơ mơ màng màng, nhất thời không dời ánh mắt.

-Nhìn cái gì?

Diệp Thanh Điệp thấy Hứa Mạt nhìn chằm chằm mình thì cười hỏi.

-Tôi vốn đang suy nghĩ, một khi đã tới thế giới phía trên, nhất định phải dành hết thảy những thứ tốt đẹp nhất cho chị Điệp.

Hứa Mạt nở nụ cười rạng rỡ.

Hy vọng có thể bù đắp lại những năm tuổi xuân đã phí hoài trong thế giới ngầm.

Diệp Thanh Điệp cảm thấy sóng mũi cay xè khi nghe những lời này của Hứa Mạt.

-Hôm nào đó dẫn chị Điệp đi dạo phố, mua quần áo, mua thật nhiều.

Diệp Thanh Điệp cười nói.

Dường như đó là mong muốn hiện tại của cô ấy.

Hứa Mạt cảm thấy hơi không có tiền đồ.

Diệp Thanh Điệp suy nghĩ một chút, dường như cũng cảm thấy chính mình chẳng có xíu triển vọng nào.

Tuy nhiên, có thể tùy ý khoác một chiếc váy lộng lẫy và theo đuổi cái đẹp, không phải là ước mơ của mọi phụ nữ sao?

Trong thế giới ngầm, cô ấy thậm chí còn chưa bao giờ có được những thứ này.

-Mua!

Hứa Mạt cười nói.

Khách sạn tuy đơn giản nhưng lại cực kỳ ấm áp, giống như được thư giãn sau một thời gian dài áp lực.

Họ thậm chí còn nghĩ, thật tuyệt biết bao nếu như có một ngôi nhà của riêng mình?

Nhưng sự ấm áp này không kéo dài lâu.

Có người gõ cửa.

Hứa Mạt cảm nhận được có hai người mặc đồng phục đang đứng bên ngoài.

-Ai đấy?

Tiểu Thất mở miệng hỏi.

Không có ai trả lời, đối phương vẫn một mực gõ cửa.

Tiểu Thất nhìn về phía Hứa Mạt.

Hứa Mạt biết trốn không thoát, ra hiệu cho bọn họ.

Ảnh và Tiểu Thất đi tới cạnh cửa.

Diệp Thanh Điệp bước lên trước mở cửa, hỏi:

-Có chuyện gì vậy?

-Cục an ninh, có người tố cáo các ngươi tụ tập đông người… quậy phá, hiện tại mời xuất trình chứng minh thư.

Hai người trực tiếp xông vào phòng.

Diệp Thanh Điệp lui về phía sau từng bước một.

Nhìn thấy nhan sắc của Diệp Thanh Điệp, hai người lại nhìn lướt qua tình hình trong phòng, còn có một người cải tạo gen xinh đẹp.

Bọn họ trong lòng cười lạnh, đám rác rưởi dưới đáy xã hội này thật thích làm loạn.

Không cần Hứa Mạt mở miệng, Tiểu Thất đóng cửa lại, cùng với Ảnh mỗi người một gã, trực tiếp đánh vào sau gáy hai người họ.

-Tụ ông già nhà ngươi!

Tiểu Thất khẽ mắng.

Hứa Mạt hơi đau đầu, không có chứng minh thư, ngay cả ở khách sạn cũng phiền phức như vậy sao?

Lần này đánh ngất người của cục an ninh, lại gây thêm rắc rối.

Chắc chắn không thể ở lại khách sạn.

Lại có tiếng gõ cửa bên ngoài.

Đó là Tần Phu.

Hứa Mạt bảo Tiểu Thất mở cửa, Tần Phu nhìn thấy tình huống trên mặt đất, khẽ mắng:

-Bọn khốn kiếp này, đây là cố ý muốn tống tiền.

Khách sạn hiển nhiên có nội gián, chuyên môn nhắm vào những hộ đen như Hứa Mạt.

Nếu cho vào, Hứa Mạt sợ là sẽ bị vắt kiệt.

Đồ vật trên người, cũng đừng hòng giữ được.

Các hộ gia đình đen về cơ bản ngang hàng với tội phạm.

Hứa Mạt không biết phải làm sao, xem ra nếu không có chứng minh thư căn bản chẳng thể nào sống sót ở thành thị này.

Trong tay xuất hiện một tấm bưu thiếp, Hứa Mạt đưa cho Tần Phu nói:

-Giúp tôi liên lạc với Lâm Tịch tiểu thư đi.

Ân tình này, hắn đã cố gắng hết sức không dùng đến.

Nhưng bây giờ, không còn sự lựa chọn nào khác.

Hắn mới đến, người duy nhất có thể giúp đỡ chỉ có Lâm Tịch.



Trên những con phố cũ kỹ, đám đông qua lại như thoi đưa.

Đám người Hứa Mạt đứng trên đường, giống như đang chờ đợi cái gì đó.

Vừa tắm rửa xong nghỉ ngơi một lát, đã bị buộc đi ra ngoài, không có chỗ ở, ngược lại có vẻ hơi hiu quạnh.

Thế nhưng bọn họ dường như không quan tâm lắm.

Hết thảy rồi sẽ qua.

Người bò lên từ địa ngục, làm sao còn để ý mấy thứ này?

-Người đẹp, có thể trao đổi số liên lạc không?

Một chiếc mô tô dừng lại trước mặt Diệp Thanh Điệp, thiếu niên tóc vàng trên xe nhìn chằm chằm Diệp Thanh Điệp.

Với ngoại hình và vóc dáng này lại ở nơi đây, có vẻ như không biết lợi dụng ưu thế nhan sắc của mình.

Người nghèo ở thành phố Cương Khung rất nhiều, nhưng người giàu cũng không ít, cực phẩm như Diệp Thanh Điệp chắc chắn là hàng hiếm.

Chỉ cần một cái gật đầu, rất nhiều người giàu có nguyện ý vung tiền.

-Không có.

Diệp Thanh Điệp hờ hững liếc đối phương một cái.

Nhưng chàng thanh niên tóc vàng có vẻ không để ý lắm, nói tiếp:

-Chỉ muốn làm quen thôi mà.

Da mặt không dày, làm sao tán gái?

Đúng lúc này, một chiếc xe thương gia sang trọng chạy tới, dừng lại bên cạnh đám người Hứa Mạt.

Tài xế đi xuống, nhìn về phía bọn Hứa Mạt, hỏi:

-Có phải Hứa tiên sinh không?

-Là tôi.

Hứa Mạt lên tiếng.

Thanh niên tóc vàng liếc nhìn chiếc xe, ánh mắt thay đổi, rời đi với vẻ mặt xám xịt.

-Đại tiểu thư kêu tôi tới đón ngài.

Tài xế nói xong liền mở cửa sau.

-Lên xe đi.

Hứa Mạt mở miệng nói với mấy người Diệp Thanh Điệp, đồng thời nhìn về phía Tần Phu đang đứng bên cạnh.

-Chú Tần, hẹn gặp lại.

Hứa Mạt mở miệng nói:

-Nếu tìm được hội trưởng công hội thợ săn hoang, bảo hắn giao phần tiền thù lao của tôi cho chú.

-Được, nếu như có thể lấy được, sau này có cơ hội sẽ trả lại cho cậu, cậu có số của ta, nhớ liên lạc với ta.

Tần Phu đáp lại.

-Dạ.

Hứa Mạt gật đầu, lại nhìn về phía vợ chồng Tần Lan, nói:

-Chị Lan, tạm biệt.

-Nhớ kỹ, nhất định phải đo độ dung hợp nguyên lực.

Tần Lan dặn dò.

-Được ạ!

Hứa Mạt cười lên xe.

Chiếc xe đóng cửa lại và sau đó từ từ rời đi.

Tần Phúc và Tần Lan nhìn bóng dáng Hứa Mạt ngày càng xa, trong lòng không khỏi cảm thấy bùi ngùi.

-Cha, cha cảm thấy chúng ta còn có thể gặp lại bọn họ không?

Tần Lan hỏi.

-E rằng rất khó.

Hứa Mạt không đơn giản, cậu ta chỉ thiếu một cơ hội, một khi bắt được, hắn có thể một bước lên mây.

Tần Phu mở miệng nói, hiện tại hắn chỉ là rồng ẩn dưới vực.

Lâm Tịch tiểu thư, có thể sẽ là quý nhân của Hứa Mạt.

Tần Phu cũng rất bất ngờ khi cô có thể phái người đến đón Hứa Mạt.

Chẳng lẽ ở trong phế tích, Lâm Tịch cũng phát hiện ra chỗ bất phàm của Hứa Mạt?

Nếu cô ấy biết, hẳn sẽ cho Hứa Mạt một cơ hội.

Bạn cần đăng nhập để bình luận