Căn Cứ Số 7

Chương 770: Bất đắc dĩ

Hắn đến giờ vẫn không hiểu nổi, Y Trạch và Tạp Đặc cũng đều là người của tầng lớp cao nhất, vậy mà lại đi xin một tên đầy tớ dạy học cho, chuyện này khiến hắn vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Hắn thấy việc này cực kỳ mất mặt.

Y Trạch vẫn luôn không tiếp lời của hắn, tay phải nắm chặt trọng kiếm, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Nói nhiều cũng chẳng có ích gì. Nếu bị thua thì tất cả nhục nhã đều phải gánh chịu.

Nếu mà thắng được đối thủ thì đó mới chính là câu trả lời tốt nhất.

-Đùng...

Một tiếng vang lớn truyền đến, người của Mạt Khoa Phù lập tức xông lên, năng lượng ánh sáng kinh khủng tỏa ra trên cơ thể hắn, một nguồn trọng lực nở rộ, áp chế không gian xung quanh. Y Trạch chỉ cảm thấy thân thể của mình vô cùng nặng nề, đây là siêu năng lực của Mạt Khoa Phù.

Sau đó liền thấy người của Mạt Khoa Phù bay vọt lên, từ trên không trung hướng xuống, ngang ngược tột cùng, phía trên đao của hắn ẩn chứa một luồng năng lượng ánh sáng cực kỳ cuồng bạo.

Đao trọng lực chém xuống, một nguồn lực năng lề áp tới. Hai tay Y Trạch nắm chặt trọng kiếm, dậm chân chạy về phía trước. Năng lượng ánh sáng màu tím phóng ra, trọng kiếm cũng chém đến, đụng vào đao.

-Xùy xùy...

Bước chân ma sát trên mặt đất rồi bị đẩy về, cánh tay của Y Trạch run lên, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt kiếm như cũ.

Loại cường độ này, hắn đã thử qua một lần ở đêm qua.

Hứa Mạt đã chỉ dẫn hắn rất lâu, hai người đã nhiều lần mô phỏng lại cảnh tượng chiến đấu.

Bởi vậy, đối với lực tấn công của Mạt Khoa Phù, hắn chẳng thấy lạ lẫm gì, cứ y như huấn luyện ngày hôm qua vậy.

Xung quanh vang lên tiếng hoan hô. Sức chiến đấu của Mạt Khoa Phù thiệt mạnh quá đi, xem ra, lầm này Y Trạch sợ là đỡ không nổi rồi.

Chỉ thấy thân thể Mạt Khoa Phù chạy nhanh đến, sân thi đấu vì thế mà cũng rung lên, giống như động đất, hắn bay người lên, lần nữa chém ra đao thứ hai.

Bước chân Y Trạch ổn định, không hề bối rối tí nào, lại chém ra trọng kiếm, ngăn đao lại.

Thế tấn công của Mạt Khoa Phù lại chém đến, đao tới liên hoàn. Mỗi một đao đều cực kỳ dữ dội, uy lực cũng càng càng mạnh mẽ.

Thế nhưng Y Trạch mặc dù nhìn rất nguy hiểm, nhưng vẫn luôn chống lại được, hơn nữa bước chân của hắn cũng không loạn, vẫn bình tĩnh như cũ.

-Y Trạch tiến bộ không nhỏ nha.

Y Lệ Toa Bạch hơi kinh ngạc. Sức chiến đấu của Y Trạch và Mạt Khoa Phù cô đều biết rõ. Khi Mạt Khoa Phù tấn công đến, Y Trạch vẫn không hề lộ ra dấu hiệu thua trận, nhìn thì rất nguy hiểm nhưng đều ngăn cản được.

Tạo Đặc cũng có chút bất ngờ với Y Trạch, hình như so với lần trước đấu cùng hắn thì Y Trạch đã mạnh thêm vài phần, là ảo giác sao?

Mạt Khoa Phù thấy Y Trạch còn đang kiên trì, thế tấn công cũng trở nên thô bạo hơn, mắt thấy được Y Trạch sắp không chịu nổi nữa rồi.

Nhưng ngay lúc đó, Y Trạch lại vô cùng tỉnh táo, trận chiến hôm nay dường như là đang mô phỏng lại ngày hôm qua. Mỗi một đao của Mạt Khoa Phù, Hứa Mạt đều đã từng luyện qua cùng hắn, mỗi một lần va chạm đều gợi lên cảm giác quen thuộc.

Hắn hiện tại rất phấn khởi.

Cơ hội sắp đến rồi.

Hắn chỉ cần một kiếm thôi, chỉ cần cho hắn cơ hội chém ra một kiếm này là đủ.

-Ầm.

Một tiếng động lớn truyền tới, người của Mạt Khoa Phù phi lên, hai tay của hắn nắm lấy chiến đao năng lượng, dùng tư thế khủng bố mà chém xuống, giống y như một chiến thần bá đạo nào đó giáng xuống từ trên trời vậy, đao phát ra năng lượng cuồng bạo, cực kỳ dọa người.

-Ngay bây giờ.

Trong lòng Y Trạch vang lên một âm thanh.

Lực tinh thần với mức độ cao được tập trung, trong bất chợt hắn bỗng dậm chân lên mặt đất, thân thể bay vọt lên trên không trung, vọt tới chỗ Mạt Khoa Phù, kiếm của hắn nằm ngang ở trong tay, phát ra ánh sáng chói chang.

Mạt Khoa Phù nhìn thấy Y Trạch vọt tới, hắn muốn chết hả?

Mắt thấy đao đang chuẩn bị chém xuống, Y Trạch xuất kiếm.

Trọng kiếm quét tới, lập tức phá vỡ sự cuồng dã mà cây đao kia mang đến, tiếp theo, sức lực của trọng đao cũng bị ép xuống, nhưng kiếm không hề có ý muốn rút lại, vẫn tiếp tục chém về phía Mạt Khoa Phù.

Giờ phút này, vô số ánh mắt xung quanh đang nhìn chằm chằm vào cây kiếm tuyệt đẹp kia.

Mạt Khoa Phù bất đắc dĩ phải điều chỉnh hướng của đao, bổ vào trọng kiếm.

-Ầm...

Một tiếng nổ lớn vang lên, trọng đao và trọng kiếm đụng vào nhau, nhưng trọng kiếm lại chém tới một chiêu dữ dội đến cực điểm, càn quét tới, lập tức chém vào người Mạt Khoa Phù, đánh bay hắn ra ngoài.

Tim của người xem trận chiến đập rộn lên. Dưới sự tác động của nguồn sức mạnh đó, thân thể của Y Trạch đáp xuống đất trước. Hắn không hề dừng lại tiếp tục lao nhanh về phía trước, người lại bay vọt lên lần nữa, chém ra kiếm thứ hai vào người đang chới với trên không trung Mạt Khoa Phù.

-Đùng!

Một chiêu dã man này ngay tức khắc đánh bay Mạt Khoa Phù ra khỏi chiến trường, người hắn rơi xuống, ngã vào trong đám người. Sau đó liền cảm thấy ngực mình đau nhức kịch liệt, phun ra một ngụm máu tươi.

Y Trạch, thắng!

Vô số ánh mắt nhìn vào Y Trạch đang đứng trong chiến trường, nội tâm bùng nổ.

Y Trạch, lấy yếu thắng mạnh, đánh bại được Mạt Khoa Phù.

-Đây không phải là hắn trước kia.

Tạp Đặc là đối thủ cũ của Y Trạch, liếc mắt liền nhận ra chiêu thức kiếm pháp này trước đó Y Trạch chưa bao giờ sử dụng ra cả.

Hắn luyện thêm đêm qua.

Là Hứa Mạt.

Chỉ có Hứa Mạt mới có thể giúp hắn.

Cơ mà, Tạp Đặc nghĩ không ra, sao Hứa Mạt có thể trong vòng một đêm mà nghĩ ra cách giúp Y Trạch đánh bại được Mạt Khoa Phù?

Hắn đã bỏ qua cái gì sao?

Cái thằng quỷ Y Trạch này, vậy mà lại giấu hắn vụng trộm luyện thêm.

Trên mặt Y Lệ Toa Bạch cũng lộ ra một vài nét kinh ngạc, thấp giọng nói với Tạp Đặc ngồi bên cạnh:

-Chiêu thức này, trước kia cậu đã gặp qua rồi à?

-Chưa gặp.

Tạp Đặc đáp.

-Vậy sao hắn lại làm được?

Y Lệ Toa Bạch hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận