Căn Cứ Số 7

Chương 1211: Phá hủy

Họ tin rằng có thể quét sạch lực lượng vũ trang của Hành tinh Bái Luân mà không cần mở rộng phạm vi tấn công.

Sau khi hạm đội tiến vào Hành tinh Bái Luân, nơi đây vẫn không có động tĩnh gì, thật sự quá mức yên bình.

-Hành tinh Bái Luân yêu cầu kết nối.

Lúc này, người điều khiển lên tiếng.

-Chấp nhận.

A Lạp Cống đáp lại.

Tín hiệu đã được kết nối, hình ảnh của Hứa Mạt hiện lên trên màn hình.

-Tôi là Hứa Mạt.

Hứa Mạt mở miệng nói.

-Chỉ huy hạm đội Hành tinh Mạn Đạt Lạp, A Lạp Cống.

A Lạp Cống trả lời.

-Tôi yêu cầu đàm phán hòa bình.

Hứa Mạt nói.

A Lạp Cống nhìn về phía Hứa Mạt, chỉ thấy ánh mắt Hứa Mạt rất bình tĩnh, nhìn không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, lúc này lại đề nghị đàm phán hoà bình?

-Hãy để hạm đội của hành tinh Bái Luân xuất hiện và đậu trong căn cứ quân sự.

A Lạp Cống nói.

-Điều tôi yêu cầu là đàm phán hòa bình, không phải đầu hàng.

Hứa Mạt tiếp tục:

-Mục đích hành tinh Mạn Đạt Lạp phát động chiến tranh đối với Hành tinh Bái Luân là gì? Nếu là vì khoa học công nghệ của nền văn minh cao cấp thì tôi nghĩ rằng sẽ có khả năng đàm phán. Nếu như tránh được chiến tranh, Hành tinh Bái Luân có thể cân nhắc chuyển giao công nghệ của nền văn minh tiên tiến.

-Cho đến bây giờ, ta vẫn như cũ không nhìn thấy hạm đội của Hành tinh Bái Luân, nếu như muốn đàm phán, chẳng phải nên bày tỏ thành ý hay sao?

A Lạp Cống trầm giọng nói, chẳng lẽ Hứa Mạt run sợ trước hạm đội của hành tinh Mạn Đạt Lạp nên mới yêu cầu đàm phán ư?

Hắn cảm thấy có gì đó không ổn.

Nhưng mà, nếu như không phải là vì đàm phán hoà bình, tại sao Hứa Mạt còn phải phí lời?

Hạm đội đã tiến vào Hành tinh Bái Luân và Hành tinh Bái Luân hẳn là đã chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh từ trước, vì vậy không cần phải lãng phí thời gian.

-Nếu như hạm đội Hành tinh Mạn Đạt Lạp nguyện ý rút lui khỏi Hành tinh Bái Luân thì hạm đội của Hành tinh Bái Luân sẽ xuất hiện, tôi có thể lái chiến hạm cùng anh đi đến Hành tinh Lư Tạp Tư để thương lượng.

Hứa Mạt tiếp tục nói.

A Lạp Cống khẽ nhíu mày, hơi khó hiểu về mục đích của Hứa Mạt.

Nếu như hành tinh Mạn Đạt Lạp chỉ vì kỹ thuật mà tới và đáp ứng yêu cầu của hắn, như vậy có thể kéo dài thời gian, trong khoảng thời gian này cũng đủ để chứng kiến thành quả sửa chữa của chiến hạm biển sâu.

-Hứa Mạt, bây giờ ngươi lái máy bay đến.

A Lạp Cống nhìn chằm chằm Hứa Mạt trên màn hình nói, rút khỏi Hành tinh Bái Luân ư?

Nhiệm vụ hành động lần này không chỉ vì khoa học kỹ thuật mà còn phải chiếm Hành tinh Bái Luân làm căn cứ mới.

Bọn họ đều đã tiến vào Hành tinh Bái Luân, đương nhiên không có khả năng trở về.

-A Lạp Cống tiên sinh, tôi đã bày ra đủ thành ý rồi. Tôi biết nếu chiến tranh nổ ra, Hành tinh Bái Luân tất sẽ bại, chuyện đã đến nước này, tôi chỉ có thể lựa chọn giao ra khoa học kỹ thuật để tránh chiến tranh. Hành tinh Bái Luân có được như ngày hôm nay đều là do một tay tôi gầy dựng, dĩ nhiên tôi không muốn nó bị chiến tranh tàn phá.

Hứa Mạt mở miệng nói:

-Trong cuộc chiến này, Hành tinh Bái Luân vốn đã ở thế yếu rồi. Cho nên, tôi mới đáp ứng đến Hành tinh Lư Tạp Tư đàm phán hòa bình, nhưng có vẻ như ngài cũng không muốn nhận thành ý này.

Tại bộ thông tin, bầu không khí cực kỳ tĩnh lặng. Trên các màn hình khác nhau trong bộ thông tin liên lạc còn có thể nhìn thấy lộ trình của hạm đội Hành tinh Mạn Đạt Lạp từ nhiều góc độ, hơn nữa còn tính toán chính xác khoảng cách. Cùng lúc đó, ở vùng ngoại ô của Hành tinh Bái Luân, giờ phút này đã bày ra Thiên La Địa Võng, bộ đội không chiến đã sẵn sàng chiến đấu.

Chỉ cần ra lệnh một tiếng là có thể phát động tiến công, phối hợp với vũ khí đối không đồng thời nổ súng.

Tuy nhiên, khoảng cách càng gần, độ chính xác của vũ khí đối không sẽ càng cao.

Lúc này bộ thông tin cũng đồng thời đảm nhận luôn nhiệm vụ của bộ chỉ huy, ai nấy đều cảm thấy áp lực đến nghẹt thở.

Thế nhưng bọn họ cũng không biết Hứa Mạt đang cố gắng kéo dài thời gian, bọn họ chỉ cho rằng Hứa Mạt đang làm đối phương mất cảnh giác.

Hứa Mạt không nói cho những người ở đây tin tức về chiến hạm biển sâu, với tỷ lệ thành công chỉ có năm mươi phần trăm, bọn họ cần chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, coi đây là trận chiến cuối cùng và không có đường lui chứ không phải là ôm tâm lý may mắn.

Phòng điều khiển của chiến hạm Mạn Đạt Lạp hào cũng yên tĩnh không kém, A Lạp Cống nhìn hình ảnh do tàu thăm dò gửi về cùng nhiều chỉ số khác nhau, bọn họ đã có thể nhìn thấy thành phố Xuyên Tinh, thủ đô của Hành tinh Bái Luân thông qua tàu thăm dò.

Nếu họ khai hỏa bây giờ, vũ khí của họ có thể tấn công chính xác vào bất kỳ một điểm nào.

-Hứa Mạt tiên sinh.

A Lạp Cống nhìn gương mặt trẻ tuổi trước mắt, mở miệng nói:

-Ta đánh giá cao hết thảy những gì ngươi đã làm cho Hành tinh Bái Luân. Nếu như muốn đàm phán hòa bình, ta sẽ đưa ra điều kiện của mình, giao quyền kiểm soát Hành tinh Bái Luân và tất cả sẽ thuộc sở hữu của Hành tinh Mạn Đạt Lạp, ta có thể hứa sẽ giữ mọi thứ về Hành tinh Bái Luân, thậm chí giữ lại chính phủ liên bang hiện tại.

Hứa Mạt ngay lập tức hiểu những gì A Lạp Cống nói, là chính phủ bù nhìn.

Hành tinh Mạn Đạt Lạp nắm trong tay tất cả mọi thứ, họ trở thành thuộc địa của hành tinh Mạn Đạt Lạp, kiểm soát Hành tinh Bái Luân như hành tinh Khảm Phổ.

Hứa Mạt im lặng trong chốc lát, đưa mắt nhìn màn hình phía trước, nói:

-Tôi không thể một mình đưa ra quyết định, có thể cho tôi chút thời gian cùng những người khác bàn bạc không?

-Mất bao lâu?

A Lạp Cống hỏi.

-Sẽ nhanh thôi.

Hứa Mạt nói:

-Tuy nhiên, tôi hy vọng hạm đội Hành tinh Mạn Đạt Lạp có thể ngừng tiếp tục tới gần, tuy rằng hạm đội của Hành tinh Bái Luân không cách nào đánh bại Hành tinh Mạn Đạt Lạp nhưng mà tôi có thể phá hủy tất cả thành tựu khoa học kỹ thuật của Hành tinh Bái Luân trước khi chiến tranh bắt đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận