Căn Cứ Số 7

Chương 67: Bí mật của công xưởng Ngõa Luân

Hắn đã có thể hoàn thành, phía bên trong nhà máy, không thể bị lộ ra bên ngoài.

-Cút.

Bí thư Kim quát lên một tiếng, người kia liền rời đi. Hắn ta ngồi đó, gầm lên một tiếng. Sau đó phóng xe như tên bắn rời đi.

…………..

Diệp Thanh Điệp cùng Hứa Mạt và Tiểu Thất quay lại nhà máy bị bỏ hoang.

Phía bên ngoài nhà máy đã có rất nhiều người tụ tập. Thậm chí còn có người chuẩn bị cạy cánh cửa sắt bên trong.

Bọn họ được trang bị đầy đủ vũ khí. Diệp Thanh Điệp vừa nhìn thấy đã cảm thấy toàn thân ớn lạnh, nhìn chằm chằm nói:

-Các người là ai?

-Diệp Thanh Điệp.

Đối phương trực tiếp gọi lớn tên của Diệp Thanh Điệp.

-Ngươi là ai?

Diệp Thanh Điệp tiếp tục hỏi.

-Lão K bảo bọn ta đến tiếp nhận nhà xưởng.

Đối phương trả lời xong, toàn thân Diệp Thanh Điệp khẽ run lên vì sợ.

-Tại sao?

Giọng nói của Diệp Thanh Điệp có chút run rẩy, giống như kết cục mà cô ấy khó chấp nhận nhất.

Nhưng tại sao lại phải làm như vậy?

-Nhiệm vụ.

Đối phương cứng nhắc trả lời.

Sắc mặt của nhóm người Diệp Thanh Điệp biến đổi. Lão K quả thật đã cử người đến tiếp nhận nhà xưởng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nguyên nhân nào khiến nhiệm vụ lần này của bọn họ thất bại?

Hứa Mạt tự nhiên cũng hiểu ra rồi.

Nhiệm vụ lần này thất bại không phải là ngẫu nhiên, mà đó là một âm mưu.

Không thèm để ý đến đám người kia, nhóm người Diệp Thanh Điệp định đi vào bên trong, liền bị đối phương cản lại.

Diệp Thanh Điệp đột nhiên nổi trận lôi đình, giơ chân đá thẳng, tên kia đã giơ tay đỡ lấy, phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn. Diệp Thanh Điệp ra lực cực mạnh khiến đối phương nghiên sang một bên, nhưng cũng không đủ để hắn ngã xuống. Hắn ta liền dùng tay phải nhằm chân của Diệp Thanh Điệp ra đòn chặt xuống, dùng dao đâm vào đầu gối Diệp Thanh Điệp, khiến chân bị tê dại đi.

Rõ ràng thực lực của đối phương so với cô không phải dạng vừa.

Một số người lập tức giơ súng lên nhắm vào nhóm người Diệp Thanh Điệp, ra lệnh:

-Hãy hợp tác đi.

-Bỏ xuống.

Một âm thanh từ xa truyền đến, mấy tên cầm súng lập tức hạ xuống. Sau đó liền nhìn thấy một người đang hướng đến.

Người này ăn mặc giản dị, đeo một chiếc mặt nạ kim loại, theo sau có vài người nữa.

Khi người đó đến, những người đối diện với Diệp Thanh Điệp tự động tránh đường.

Là Lão K.

-Tiểu Điệp, vất vả rồi.

Lão K nói.

Diệp Thanh Điệp nhìn người đó. Lão K sẽ không bao giờ gặp cô ở những nơi như này, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tại sao lão K lại cử người đến tiếp quản công xưởng?

-Tại sao ngài lại làm như vậy?

Diệp Thanh Điệp nhìn Lão K, hỏi.

-Nhiệm vụ lần này hoàn thành rất tốt.

Lão K cũng không trực tiếp nói.

-Tái Tư và Tiểu Trạch đã chết.

Diệp Thanh Điệp lạnh lùng trả lời.

Nhiệm vụ đã hoàn thành rất tốt sao?

-Không chỉ có bọn họ. Làn này rất nhiều người đã hi sinh. Nhưng sự hi sinh của bọn họ đều rất xứng đáng. Thế giới ngầm sắp thay đổi. Chúng ta thắng rồi.

Lão K tiếp tục nói.

-Tôi không hiểu.

Diệp Thanh Điệp nói.

-Cô sẽ hiểu thôi.

Lão K nhìn về phía Diệp Thanh Điệp.

-Tiểu Điệp. Cô theo ta đã nhiều năm như vậy. Những năm qua đều đã rất vất vả. Tất cả chuyện này đã kết thúc rồi.

-Bảo bọn họ ra chỗ khác.

Diệp Thanh Điệp nhìn chằm chằm Lão K.

Lão K nhìn những người phía sau, phẩy tay một cái, tất cả đều tản ra.

-Nghỉ ngơi thật tốt nhé.

Lão K nói, sau đó liền xoay người rời đi.

Cho đến tận bây giờ, Diệp Thanh Điệp và những người khác vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

-Hắn không nghĩ tới cô có thể sống sót trở về.

Sau khi Lão K rời đi, Hứa Mạt cất tiếng nói.

-Ta biết.

Diệp Thanh Điệp gật đầu, trong lòng dâng lên cảm giác bi thương.

Việc cô còn sống, chẳng lẽ khiến đối phương kinh ngạc sao?

Bọn họ còn chưa trở về, Lão K đã phái người đến tiếp quản nhà xưởng. Rõ ràng đã dự định trước việc bọn họ sẽ chết.

Đây không phải là sai lầm, mà là một cái bẫy, để bọn họ tự nhảy vào tìm đường chết.

Tái Tư và Tiểu Trạch đã bị mình hại chết.

Hứa Mạt đột nhiên cảm thấy, không thể có một tổ chức hoàn hảo như vậy ở thế giới ngầm. Đó chỉ là ảo mộng phi thực tế của một số người lương thiện mà thôi.

Đám người Diệp Thanh Điệp, chỉ là những con dao trong tay họ.

Cô nghĩ tới cái chết của chú Phương. Khi chú ra đi vẫn nở nụ cười. Có lẽ chú đã nhìn ra rằng, sớm muộn chú cũng sẽ thấy ánh sáng.

Nhưng liệu ánh sáng có đủ để chiếu vào lòng đất hay không?



Tiến vào công xưởng, Diệp Thanh Điệp nhìn thấy robot mà Tái Tư thích nhất, thoáng chút sự bi thương dâng trào.

Ở giáo đường, nàng đã mất đi chú Phương.

Bây giờ, lại mất đi Tái Tư và Tiểu Trạch.

Càng đáng sợ hơn là, niềm tin của nàng dường như cũng đã sụp đổ.

-Tái Tư mặc dù được huấn luyện không ít lần, nhưng còn chưa từng chính thức sử dụng con robot này để chiến đấu.

Trong giọng nói của Diệp Thanh Điệp mang theo sự đau khổ.

Hứa Mạt nhìn thoáng qua con robot trông rất bình thường kia, chàng trai ngay thẳng kia, cứ như vậy mà chết đi, hắn cũng muốn xem cảnh tượng khi Tái Tư tiến vào trong con robot kia sẽ như thế nào.

Đáng tiếc, không được thấy nữa rồi.

-Là Tần Trọng sao?

Hứa Mạt hỏi, giọng nói và khí chất của lão K, hắn cảm giác rất quen thuộc, lục lại ký ức, có chút giống với Tần Trọng.

Nhớ đến lúc trước, Diệp Thanh Điệp tự tin dẫn hắn đến sòng bạc, còn có Tần Trọng tận tâm phục vụ, hắn đoán Tần Trọng chính là “thủ lĩnh” của tổ chức ngầm kia.

-Ừ.

Diệp Thanh Điệp gật đầu:

-Ta được hắn cứu, nhiều năm trước, vẫn luôn đi theo hắn, được hắn đào tạo, ta còn cho rằng bản thân là nòng cốt của tổ chức...

Âm thanh của nàng có vẻ mỉa mai, thật không ngờ, nàng chỉ là một con cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy những người ở bên ngoài kia, Diệp Thanh Điệp bỗng nhiên hiểu được, từ trước đến giờ nàng chưa từng là nòng cốt.

Người như nàng, có lẽ có rất nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận