Căn Cứ Số 7

Chương 312: Tuyên truyền triết lý

Sòng bạc phía sau hắn đã bị lật tung, rất nhiều người bị bắt vào tù, nhưng không ai trong số bọn chúng có liên quan đến Hứa Mạt, cũng không có ai có khả năng sai khiến Tiêu Lập đi ám sát, bọn chúng càng giống như bị tai bay vạ gió hơn.

Nhưng dĩ nhiên là bọn chúng không hề chịu oan.

Cả thành phố Cương Khung đều bị chấn động, nhưng manh mối đã đứt mất, chưa thể nào tìm ra hung thủ thực sự đứng sau màn.

Nam Minh thế gia.

Nam Minh Uyên báo cáo lại với Nam Minh lão viện trưởng về sự kiện lần này.

Nam Minh lão viện trưởng chau mày. Ẩn sâu thế sao?

Manh mối vậy mà cũng đứt mất rồi.

-Đã tra xét qua hắn chưa?

Nam Minh lão viện trưởng hỏi:

-Lý gia.

Nam Minh Uyên nhìn về phía lão viện trưởng, đáp lại nói:

-Chưa từng tiếp xúc qua với Tiêu Lập, với lại, hắn cũng không có động cơ.

-Ừ.

Nam Minh lão viện trưởng gật đầu:

-Chuyện giữa hắn và Hoả Vũ, ngươi cảm thấy thế nào?

-Hoả Vũ tự có chủ kiến của riêng mình, đây là đại sự cả đời, nên hỏi suy nghĩ của con bé chứ không phải ý kiến của đám lão già trong gia tộc.

Nam Minh Uyên nói.

Nam Minh lão viện trưởng gật đầu một cái:

-Ngươi đi trước đi.

Nam Minh Uyên rời đi.

Sau khi hắn rời đi, Nam Minh lão viện trưởng lại cau mày.

Làm ra chuyện lớn như vậy rồi mà vẫn không tìm thấy hung thủ thực sự, thật không dễ gì ăn nói với ông bạn già rồi.

Học viện Nặc Á.

Ông lão đang ngồi trong viện thì nhận được điện thoại của Nam Minh lão viện trưởng.

Sau khi kết nối bộ đàm, khuôn mặt của Nam Minh lão viện trưởng xuất hiện ở đầu bên kia.

-Tra ra chưa?

Ông lão mở miệng hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.

-Lão già, lần này sợ là khiến ngươi thất vọng rồi, kẻ chủ mưu phía sau ẩn nấp rất sâu, đến giờ vẫn chưa thể tra ra được kẻ đó là ai.

Nam Minh lão viện trưởng mở miệng nói ra.

Ông lão nhíu mày một cái.

Hứa Mạt bị ám sát vài ngày sau khi thân phận được công bố, tính chất chuyện này rất nghiêm trọng, nếu như không tra ra được thủ phạm, lỡ sau này lại xảy ra những vụ việc tương tự thì sao?

Hơn nữa, tra không ra người giật dây phía sau cũng đồng nghĩa kẻ đó có thủ đoạn rất lợi hại, như vậy càng thêm nguy hiểm.

-Có phải điều tra sai hướng rồi không?

Ông lão hỏi.

Chỉ cần có ý đồ ám sát, nhất định sẽ để lại manh mối.

Không có loại phạm tội nào hoàn mỹ cả.

-Ta cũng nghĩ như vậy, không có manh mối có thể là do chúng ta không nghĩ tới mục đích ám sát của kẻ đó.

Lão viện trưởng mở miệng nói.

Phân tích ra mục đích ám sát, như vậy có thể lần theo đó mà tìm được manh mối.

Ví dụ như, ông nghi ngờ người của Lý gia có liên quan vì lời đồn “coi mắt”, vì thế liền cho người điều tra mối quan hệ giữa Lý gia và Tiêu Lập.

Nhưng bây giờ, manh mối cũng bị cắt đứt, không tìm ra được kẻ chủ mưu phía sau, điều này khiến bọn họ nghi ngờ có thể là do điều tra sai hướng.

Mục đích của kẻ giật dây xúi giục Tiêu Lập đến ám sát Hứa Mạt, bọn họ thật không nghĩ ra được.

-Có phải là muốn khơi mào mâu thuẫn giữa chúng ta không?

Nam Minh lão viện trưởng hỏi.

Nếu Hứa Mạt bị ám sát trong học viện Nam Minh, liệu hai lão già họ có trở mặt không?

-Khơi lên mâu thuẫn giữa chúng ta quả thật đối với người khác có chỗ tốt.

Ông lão đáp lại, có thể thật sự có khả năng này.

-Đối với rất nhiều người đều có chỗ tốt.

Nam Minh lão viện trưởng nói.

Sợ là không thiếu người hi vọng bọn họ xảy ra lục đục. Chỉ là, nguy hiểm có hơi cao.

-Chuyện này xảy ra ở học viện Nam Minh của ngươi, không tìm ra hung thủ thì không xong đâu.

Ông lão nói.

-Ngươi cho rằng ta không muốn tìm ra sao?

Nam Minh lão viện trưởng đáp lại:

-Ta sẽ tiếp tục điều tra về hung thủ, nhưng vấn đề bây giờ là phải xử lý chuyện này như thế nào trước khi tìm được hung thủ.

-Chuyện lúc trước không phải là có người đứng sau tập đoàn Minh thị sao?

Ông lão nói.

-Ý của ngươi là?

Ánh mắt Nam Minh lão viện trưởng loé lên vẻ kinh dị.

-Mặc dù tập đoàn Minh thị đã rớt đài, nhưng món nợ này không thể tính toán đơn giản như vậy được.

Ông lão mở miệng nói.

-Càng lớn tuổi, ngươi lại càng thích tính toán hơn.

Nam Minh lão viện trưởng đáp lại nói:

-Được, ta phối hợp với ngươi.

Chuyện lần trước không trực tiếp liên quan đến ông. Nhưng mà vụ ám sát lần này đúng là ông đuối lý, cũng nên giúp lại một chút.

Lão già này chính là cố ý muốn trói ông vào chung một thuyền, đi tìm một chỗ trút giận đồng thời cảnh cáo.

Bất luận vụ ám sát này có liên quan đến đối phương hay không, thì món nợ lần trước cũng chạy không thoát.

Hai người cúp máy bộ đàm, sợ là thành phố Cương Khung sẽ lại nổi lên một hồi gió tanh mưa máu.

-Giáo sư, không tra ra được sao?

Hứa Mạt đi tới, hắn gần như hoàn toàn bình phục.

-Ừ.

Ông lão gật đầu:

-Dựa theo những tin tức đã biết, có thể kẻ ám sát ngươi không muốn để lộ mục đích ra.

Hứa Mạt nhíu mày, cảm giác bị người ở trong tối nhìn chằm chằm thật khó chịu.

-Gần đây đừng đi ra ngoài, chúng ta chuẩn bị rung cây dọa khỉ với công ty. Trước đây công ty vẫn luôn ẩn trong bóng tối, nhưng e là sau này sẽ công khai hành động.

Ông lão mở miệng nói:

-Có lẽ sẽ trực tiếp tiếp xúc với ngươi.

Hứa Mạt lộ ra vẻ mặt khác thường, muốn tiếp xúc đến công ty sao.

Phải chăng bây giờ Lăng Dung đang ở công ty.

Hẳn Y Lâm Na cũng là người của gia tộc trong công ty, nhưng cũng có thể không phải người nòng cốt, nếu như cô đã đưa Lăng Dung lên trên thì rất có khả năng Lăng Dung đang ở cùng cô.

-Công ty mạnh đến mức nào?

Hứa Mạt hỏi, những gì Lâm Tịch biết có thể không nhiều.

-Gia tộc Phổ La Mễ Tu Tư, siêu tập đoàn tài chính của Bái Luân tinh, đã thành lập nên tập đoàn Phổ La Mễ Tu Tư. Bọn hắn tuyên truyền triết lý của công ty là tạo ra những con người hoàn hảo nhất để bảo vệ quê hương của chúng ta.

Ông lão nói với Hứa Mạt:

-Thế lực của tập đoàn Phổ La Mễ Tu Tư trải dài khắp các thành phố lớn của Bái Luân tinh. Công ty con ở thành phố Cương Khung được điều hành bởi tứ đại gia tộc đứng đầu thành phố này, trực thuộc thế lực của tập đoàn Phổ La Mễ Tu Tư tại thành phố Cương Khung.

Trong lòng Hứa Mạt hơi chấn động, nếu như so cái này với kiếp trước, thì đây chính là tập đoàn đa quốc gia đứng cao nhất, quả nhiên là đế quốc tài phiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận