Căn Cứ Số 7

Chương 109: Vũ khí hạng nặng

Hứa Mạt thực sự hơi ngạc nhiên, anh không ngờ Tinh Vân lại vì anh mà đau lòng như vậy.

Anh đã từng nhìn thấy phản ứng của Tinh Vân khi gọi, gõ cửa, rõ ràng không phải giả vờ mà là thật tâm lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện.

Anh thầm thở dài trong lòng, nhìn Tinh Vân trước mặt, chẳng ra dáng tiểu thư ăn điểm tâm chút nào. Thỉnh thoảng cô sẽ nở nụ cười ngốc nghếch khi nhìn anh, hoàn toàn không còn vẻ cao quý tao nhã của một năm trước, và thậm chí không để ý đến hình tượng của một quý cô.

Tinh Vân đã thay đổi nhiều đến mức anh nghi ngờ liệu đó có phải là Tinh Vân mà anh từng biết hay không.

Tất nhiên, bản thân anh cũng đã thay đổi rất nhiều.

-Muốn ăn chút gì không?

Hứa Mạt cười hỏi, hắn phát hiện những gì Tinh Vân trải qua một năm này đã khiến cuộc sống của cô chìm trong bóng tối.

Gặp được anh có lẽ là một chút an ủi cho trái tim của Tinh Vân. Vì vậy khi Tinh Vân nghĩ rằng mình đã hại giết anh, cô đã vô cùng tuyệt vọng.

Tinh Vân lắc lắc cái đầu nói:

-Cám ơn Hứa Mạt.

Không sao, sau này Tiểu thư Tinh Vân muốn ăn gì tôi sẽ mời .

Hứa Mạch cười đáp lại.

-Được, sau này tôi có thể thường xuyên tới ăn cơm sao?

Tinh Vân có chút không khách khí nói.

-Tôi luôn luôn chào đón.

Hứa Mạt gật đầu.

Tinh Vân cười ngây ngô, cảm xúc biến đổi đột ngột khiến cô cảm thấy bản thân có chút bất thường.

-Đúng rồi, tôi còn có việc phải xử lý, nên tôi về trước.

Tinh Vân nói với Hứa Mạt như nghĩ ra điều gì, cô còn phải trở về bàn bạc với mẹ về việc chuyển nhà.

-Được.

Hứa Mạt gật đầu, sau đó đưa Tinh Vân đi ra ngoài.

Sau khi cô ấy rời đi, Diệp Thanh Điệp nhìn ra bên ngoài quán rượu, thở dài:

-Vậy mà không hận nổi cô.

-Cũng là một người đáng thương.

Tiểu Thất nói:

- Có tình cảm với Mạt ca càng đáng thương hơn.

Tiểu Thất biết rất rõ Hứa Mạt và Tinh Vân không thể đi chung một con đường.

Họ cũng rất tức giận sau khi biết thân phận của Tinh Vân. Cha của Tinh Vân Thư ký Kim, có thể coi là người đã hại chết Tái Tư và người của Tiểu Trạch.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng của Tinh Vân, họ không thể hận cô ấy.

“Chị Điệp, chị tính tình thiện lương, đương nhiên sẽ không hận chị ấy.” Hứa Mạt nói.

Diệp Thanh Điệp và Tiểu Thất đều là những người tốt bụng, nếu không thì đã không bị Tần Trọng lợi dụng rồi.

“Thiện lương ư?” Diệp Thanh Điệp cười, có đôi phần châm chọc.

Bây giờ đôi tay họ nhuốm đầy máu tanh.

-Có người đến.

Hứa Mạt liếc nhìn ra bên ngoài, nhíu mày.

Tô Phi đưa Tống Tư và bốn thành viên của đội thực thi pháp luật vào thẳng quán rượu.

-Đội trưởng Tống, chính là anh ấy. Tô Phi chỉ vào Hứa Mạt.

Tống Tư nhìn Hứa Mạt, trong mắt hiện lên một nụ cười nham hiểm, anh ta bước tới nói:

- Quản gia của Nghị trưởng Thái Luân tối hôm qua có đến quán rượu không?

-Tôi không biết quản gia của Thái Luân. Hứa Mạt đáp.

Tống Tư cười khẩy, hắn không nghĩ tới là chính Hứa Mạt bọn hắn: một nữ nhân, hai đứa nhỏ chừng mười sáu tuổi, cộng thêm một người nữa, đưa tới nhà nghị trưởng Thái Luân sao?

Chuyện này không phải là nói đùa sao?

Nếu nghi phạm thực sự là kẻ sát nhân, làm sao Tô Phi dám dẫn đường.

Anh biết rằng Tô Phi chắc hẳn có ý đồ khác.

Nhưng điều đó lại chẳng quan trọng, mọi người cũng đều lấy những thứ họ cần mà.

-Lục soát một lần nữa.

Tống Tư đi thẳng lên lầu, ban ngày vẫn còn có một gian phòng chưa kiểm tra.

Hắn ngược lại khá có hứng thú với phòng ngủ của Diệp Thanh Điệp.

Có tra ra được gì không quan trọng, lục soát xong tìm một cái cớ dẫn người đi là được.

Năm người bước lên lầu, Diệp Thanh Điệp nhìn thoáng qua Hứa Mạt, Hứa Mạt cúi đầu, giống như là ngầm chấp nhận.

Diệp Thanh Điệp và Tiểu Thẩt theo sau.

Tô Phi vẫn đứng ở ngoài quán rượu, ánh mắt sắc lạnh dán lên bóng dáng Hứa Mạt. Cô ở chỗ này xem kịch là được rồi.

Với những gì cô biết về những người trong đội thực thi pháp luật, hôm nay họ nhất định sẽ bắt người đi.

Diệp Thanh Điệp thoát không nổi, đồ nữ tiện nhân.

Hứa Mạt không nhìn cô, anh đang yên lặng pha rượu, suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.

Trên lầu, Tống Tư và những người khác tùy ý nhìn lướt qua một lượt, sau đó đi về phía phòng huấn luyện.

Bóng người đứng đó, thấy rõ hai thành viên của đội thực thi pháp luật đang tiến về nhanh phía trước.

Hai người còn lại trông chừng Diệp Thanh Điệp và Tiểu Thất. Tống Tư đi về phía phòng tập.

Lúc này, Tống Tư có chút chờ mong, trong phòng ngủ của Diệp Thanh Điệp sẽ có gì đây?

Nếu mà ở đây thì thật thú vị.

Nhưng mà hệ quả không ổn lắm, vẫn là để từ từ, đưa đội thực thi pháp luật về trước đã.

Mang theo mong đợi trong tâm tình, Tống Tư đẩy ra cánh cửa kia.

Không hề giống như hắn đã tưởng tượng.

Hắn đưa mắt nhìn, toàn là máy móc, các loại súng và vũ khí khác, cũng như vũ khí hạng nặng và thiết bị năng lượng.

Trong góc, những túi tiền liên bang vất bừa như rác .

Giờ khắc này, tim Tống Tư tim đập kịch liệt.

Đây là, tìm đúng nơi rồi?

Không có phấn khích, chỉ có sợ hãi.

Tống Tư quay lại.

Tiểu Thất kéo tay áo lên, xé găng tay làm việc. Cơ cánh tay cơ lộ ra, khẩu súng máy ở trước mặt. Diệp Thanh Điệp đồng thời nâng khẩu súng giảm thanh mà cô có được lần trước.

Hai người đồng thời bắn ra, năng lượng màu xanh lam cùng đạn bắn ra đồng thời. Bốn người trực tiếp ngã xuống.

Tống Tư mặt tái mét.

Tuy rằng thực lực của hắn không yếu, nhưng hắn cũng không trang bị đầy đủ, chỉ mặc áo chống đạn.

Hơn nữa, hắn đang phải đối mặt với một kẻ sát nhân đã bạo lực cưỡng xông vào nhà của Thượng nghị sĩ Thái Luân, lấy đâu ra tự tin chứ.

Thân thể trong nháy mắt lao thẳng về hướng bóng đen mà trốn!

Một cây gậy dài màu bạc xuất hiện trong tay đánh thẳng vào người hắn. Luồng điện cực mạnh đánh trúng vào người Tống Tư khiến cơ thể hắn run rẩy kịch liệt rồi trực tiếp ngã xuống.

Phốc!

Diệp Thanh Điệp bước tới và bắn thẳng vào đầu Tống Tư , giết chết hắn ta ngay tại chỗ.

-Chị đã nói đừng có có nhìn, tại sao em lại không nghe.

Hiểu Kỳ nhìn cái xác, buồn bực nói:

-Chị Điệp, chị có muốn em xử lý nữa không?

-Không thì thế nào nữa.

Diệp Thanh Điệp nhìn hắn, Tiểu Thất có chút phiền muộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận