Căn Cứ Số 7

Chương 236: Đi về phía trước

-Thì ra là một trong hai tân sinh đạt cấp a của học viện Nặc Á, hắn có thể chiến thắng được Địch Nạp Tư không?

Phóng viên trực tiếp tiếp tục nói.

-Độ phản xạ của Lôi Nặc không tệ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của Địch Nạp Tư lại phong phú hơn, hai cú đấm của hắn đánh cận chiến, hai tay cầm chiến đao của Lôi Nặc từng bước bị ép sát.

-Lôi Nặc hình như không chống đỡ được rồi, hắn đang lùi lại, kinh nghiệm chiến đấu của Địch Nạp Tư quá mạnh mẽ. Quả nhiên, thiên phú cũng không đồng nghĩa với thực lực, cách đúng nhất để kiểm nghiệm thiên tài vẫn phải là ở trên chiến trường.

-Ầm.

Trong chiến trường một tiếng lớn vang lên.

-Lôi Nặc bị đánh trúng, Địch Nạp Tư đánh một quyền trúng vào đầu hắn, Lôi Nặc đã bị mất thăng bằng.

-Cơ giáp của Địch Nạp Tư đang thay đổi hình thái, hắn muốn trực tiếp phá hủy Lôi Nặc sao.

Ký giá cao giọng hô, cô thấy cánh tay trái của Địch Nạp Tư không ngừng xoay tròn, trên nắm tay xuất hiện một cái cửa động đen như mực, có nguồn năng lượng ánh sáng mạnh mẽ nuốt vào mà phát ra.

-Đùng...

Một quả pháo năng lượng lập tức được bắn ra, trúng ngay cái đầu đang bị mất thăng bằng của cơ giáp.

-Ầm.

Cơ giáp Lôi Mặc lái ngã xuống đất.

-Địch Nạp Tư thật sự quá mạnh, hắn đã tiêu diệt Lôi Nặc rồi, tân sinh đầu tiên của học viện Nặc Á có vẻ chỉ có nhiêu đó mà thôi, ở trước mặt Địch Nạp Tư cũng không có trụ được bao lâu cả.

-Chết rồi, Địch Nạp Tư đã bị cơ giáp của học viện Nặc Á vây quét, hỏa lực đã đánh trúng vào cơ giáp màu vàng.

-Địch Nạp Tư gặp nguy hiểm rồi.

-Lâm Tước, Lâm Tước xuất hiện rồi.

Ký giả đột nhiên cao giọng hò hét, trong chiến trường, một chiếc cơ giáp màu trắng từ bên cạnh đánh ra, cây kiếm sắt trong tay xẹt ngang qua, từng cơ giáp liền ngã xuống.

-Quá mạnh mẽ, thật là cơ giáp có một không hai.

Âm thanh của ký giả cũng trở nên khàn khàn, vô cùng kích động, cảm xúc của dân chúng thành phố Cương Khung cũng bị thay đổi, nhìn chằm chằm vào cơ giáp màu trắng vừa xuất hiện kia.

Cơ giáp màu trắng đi qua chỗ nào, không người nào có thể đối địch được.

-Đây là thao tác cao siêu gì vậy, Lâm Tước đang cho tân sinh của học viện Nặc Á thấy thế nào mới là Cơ giáp sư chân chính.

-Đm!

Phía dưới, học viên của học viện Nặc Á đã tức đến mức văng tục, cực kỳ căm giận.

Nhìn thấy hình ảnh của cơ giáp màu trắng kia, bọn hắn đành bất đắc dĩ thở dài, thao tác đích thực hoàn mỹ.

Không có người nào có thể là đối thủ của Lâm Tước, nhiều người cũng như vậy thôi.

Lúc này, người của học viện Nặc Á dường như đã nhìn thấy kết quả trận chiến, hy vọng cuối cùng đã vỡ tan rồi.

Nhìn thấy từng chiếc cơ giáp ngã xuống, ngày càng nhiều học viên của học viện Nặc Á bắt đầu rời đi.

Không nhìn nổi nữa.

-Đẹp trai quá.

Một số ít nữ sinh si mê nhìn chăm chú vào bóng cơ giáp màu trắng kia, mặt đầy sùng bái.

-Tức quá.

Tôn Tiểu Tiểu giơ nắm đấm lên, hận không thể lao xuống dưới.

-Cho dù cậu có lên đi chăng nữa thì có thể đánh thắng được Lâm Tước sao?

Người bên cạnh nói.

-Đánh không thắng.

Tôn Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, rất thành thật mà trả lời.

Nói xong câu đó hình như liền không cảm thấy tức giận được, giống như quả bóng bị xì hơi vậy

Trần Thu Tuyết ở trong đám người, nhìn thấy dáng người vô địch của cơ giáp màu trắng trong chiến trường, trong lòng cô thầm nghĩ, chênh lệch lớn như vậy sao?

Cô và Lôi Nặc là hai nhân vật nổi tiếng trong đợt tuyển tân sinh lần này.

Nhưng Lôi Nặc, còn không cần gặp tới Lâm Tước thì đã bị Địch Nạp Tư nghiền ép rồi.

Sau trận chiến này, danh tiếng của Lôi Nặc ở học viện sẽ lao xuống đáy vực rồi.

Cô thở dài, thua thảm như vậy, đối với học sinh của học viện Nặc Á mà nói đều không phải là chuyện tốt, chỉ là sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của học viện.

Nhưng thế thua đã định rồi, không có cách nào có thể xoay chuyển được

Lãnh Thu nhìn vào chiến trường, ánh mắt cô vẫn luôn ở trên chiếc cơ giáp màu trắng kia.

Tất cả giáo viên đều hy vọng có thể hướng dẫn được học sinh ưu tú, cô cũng muốn như thế.

Nhìn Lâm Tước, cô cũng không hề tức giận, chỉ là có chút hâm mộ.

Đây mới thật sự là cơ giáp sư.

Có thể trở thành cơ giáp sư tài năng thật quá ít.

Cho dù là Lôi Nặc, cô cũng chỉ đánh giá miễn cưỡng là đạt yêu cầu, chăm sóc huấn luyện mấy năm, có lẽ cũng được xem là ưu tú đi.

Nhưng khi cô nhìn lại, vẫn chưa đủ.

Tiềm lực tương lai của Lâm Tước sẽ vô cùng đáng sợ.

Cấp S!

Học viện Nặc Á làm sao mà vẫn chưa có học viên nào được như thế.

Lãnh Thu xoay người đi xuống, chuẩn bị rời khỏi chỗ này.

Thất bại thảm hại.

Cô gánh không nổi người này.

Những người khác đều tránh né chẳng thấy mặt, dựa vào cái gì lại để cho cô một mình đứng trước ống kính?

Biến!

......

Hứa Mạt lái cơ giáp từ trong phòng đi ra, hắn đã quen làm việc với cơ giáp, chuẩn bị đi thực chiến giải tỏa năng lượng một chút.

Cơ giáp đời thứ ba của hắn mạnh hơn rất nhiều so với phiên bản đầu tiên, hắn có chút nghi ngờ lão nhân kia có phải đang khoác lác không.

Cơ mà lúc Hứa Mạt vừa mới phát hiện bên ngoài có cái gì đó không đúng.

Hắn phát hiện chiến trường xung quanh khắp nơi đều là người.

Cái này, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Học viện Thế Tước đến hả?

Lãnh Thu đi đến bên này, mặt cô đầy lạnh lẽo, nhìn thấy cơ giáp xuất hiện trước mặt thì sửng sốt một chút, trợn mắt nhìn cơ giáp hỏi:

-Là tân sinh hả?

-Vâng.

Hứa Mạt gật đầu.

-Tân sinh mà trốn ở chỗ này?

Lãnh Thu nhíu mày một cái, tâm tình của cô đang rất không tốt.

Hơn nữa, Lãnh Thu ghét nhất là kẻ đào ngũ.

-Đi lên chiến trường.

Lãnh Thu lãnh đạm mở miệng.

-...

Hứa Mạt còn đang không hiểu tình huống.

-Còn không nhanh đi đi.

Tính tình của Lãnh Thu vốn dĩ cũng không quá tốt, giờ phút này lại càng nóng nảy hơn.

Hứa Mạt chỉ có thể nhắm mắt đi về phía trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận