Căn Cứ Số 7

Chương 72: Cái chết của Rắn Hổ Mang (2)

Hứa Mạt cất súng và bước ra ngoài với một thanh kiếm trong tay.

Cánh tay của Rắn Hổ Mang biến thành những chiếc lưỡi đao dài và hẹp, hắn nhìn chằm chằm Hứa Mạt.

-Là ngươi.

Rắn Hổ Mang hiển nhiên nhận ra Hứa Mạt, người đã giết Mạt Khắc.

Có một số việc hắn ta nghĩ mãi mà vẫn không rõ.

Tuy nhiên, điều đó không còn quan trọng nữa, hắn ta muốn những người bên trong phải chết.

-Xuy xuy…

Một âm thanh sắc bén chói tai vang lên, đôi chân máy của Rắn Hổ Mang cọ vào mặt đất, sau đó bật ra như lò xo, bay lên không trung.

Thanh đao máy dài và hẹp giống như trăng lạnh hướng phía Hứa Mạt chém xuống, ánh đao mang theo một cơn ớn lạnh thấu xương.

Khi lưỡi đao máy chém xuống, Hứa Mạt đỡ thanh đao bằng cả hai tay và chặn thanh đao dài và hẹp trên không, thanh đao cọ xát với lưỡi kiếm tóe lên những tia lửa, thanh kiếm của Hứa Mạt trượt về phía trước và chém về phía cơ thể của hắn.

Nhưng Rắn Hổ Mang đã nhanh chóng mượn thế nhảy vọt lên, thanh kiếm của Hứa Mạt chém vào không trung, Rắn Hổ Mang cả người dựng ngược trên không trung xoay thanh đao chém về phía lưng Hứa Mạt.

Như đoán trước được động tác của hắn, Hứa Mạt xông lên chém một vòng, kiếm và đao của hai người bọn họ lại lần nữa đụng vào nhau, Hứa Mạt thân thể lui về phía sau, hai người đổi vị trí.

Rắn Hổ Mang nheo mắt lại, sức chiến đấu của Hứa Mạt khiến hắn có chút kinh ngạc, trên người hắn có cất giấu bí mật.

Cái chết của Mạt Khắc vẫn còn in đậm trong trí nhớ của hắn, nên hắn không thể quá bất cẩn.

-Xuy…

Rắn Hổ Mang tiếp tục lao về phía trước, thanh đao dài và hẹp lại chém xuống.

Nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn.

Tinh thần của Hứa Mạt được phóng thích đến mức mạnh nhất, cảm nhận được từng cử động của Rắn Hổ Mang, lúc này hắn không hề hoảng sợ, cả người tiến vào trạng thái chiến đấu kỳ diệu, bình tĩnh dị thường.

Dưới ánh đèn lờ mờ, ánh đao lập lòe, nhát dao của Rắn Hổ Mang càng lúc càng nhanh, Hứa Mạt luôn ở tư thế phòng thủ, mặc dù cảm thấy hơi vất vả nhưng hắn đã đỡ được rất nhiều nhát đao.

Ở trạng thái chiến đấu kỳ diệu này, cảm giác năng lượng của Hứa Mạt trở nên mạnh mẽ hơn, xung quanh hắn hình thành một trường năng lượng, bao phủ lấy thanh kiếm của hắn, sức mạnh của hắn trở nên mạnh mẽ hơn, khí thế của thanh kiếm cũng trở nên mạnh mẽ hơn, thậm chí còn dữ dội hơn, miễn cưỡng mới có thể chống đỡ nó.

Dù bị động nhưng tinh thần chiến đấu của Hứa Mạt mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Nếu ngay cả sự tự tin cũng bị mất, làm thế nào để chiến đấu?

Chưa kể đối mặt với đối thủ mạnh hơn mình.

Lăng Dung đứng trước cửa sổ nhìn xuống bên dưới, cô thấy Hứa Mạt và Rắn Hổ Mang đang đánh nhau.

-Hứa Mạt.

Lăng Dung lẩm bẩm nói, nhìn thấy cơ thể gầy yếu bộc phát ra sức mạnh, Lăng Dung cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng Hứa Mạt đang đánh nhau, cho nên cô không thể kêu to, cô sợ làm Hứa Mạt phân tâm.

Thấy phản ứng của Lăng Dung, Bạch Vi cũng đi tới bên cửa sổ, liếc nhìn bên ngoài cửa hàng bách hóa, thấy ánh sáng lạnh lẽo của con đao.

Bạch Vi khẽ kêu một tiếng, lấy tay che miệng, hai mắt lập tức đỏ lên.

-Chính là anh ta.

Bạch Vi vào giây phút này làm sao có thể không đoán được rằng Hứa Mạt chính là thợ săn, thì ra anh ta vẫn luôn ở rất gần cô.

Chàng trai dũng cảm trong mắt cô hóa ra lại là người thợ săn đã cứu cô ngày đó và luôn ở bên cạnh cô, nhưng cô lại không hề hay biết.

Nghĩ đến những việc nhỏ mấy ngày nay, chàng trai trẻ luôn mỉm cười dịu dàng, nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống, Bạch Vi cảm thấy rất khó chịu, nhưng sau đó cô lại càng lo lắng hơn.

Làm sao bây giờ?

Cô phát hiện mình bất lực không thể làm gì được, đòn tấn công của Rắn Hổ Mang vô cùng ác liệt, mang đến cho cô cảm giác cực kỳ nguy hiểm, cánh tay máy móc, toàn thân trang bị đầy đủ vũ khí, ánh mắt lạnh lùng như rắn độc, mỗi cử động đều mang theo hơi thở sát khí, như thể hắn tồn tại là để giết người.

-Bang...

Một tiếng bén nhọn truyền ra, áo giáp trên người Hứa Mạt bị một đao cào rách, xuất hiện vết nứt, áo giáp hiển nhiên không đủ chống đỡ công kích mạnh mẽ, thân thể của hắn cũng bị chấn động lui về phía cửa của cửa hàng bách hóa.

-Hứa Mạt.

Lăng Dung cùng Bạch Vi sắc mặt biến đổi, lại thấy Hứa Mạt ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm phía trước, trong tay trái xuất hiện một lá bài kim loại, bước chân Rắn Hổ Mang đột nhiên dừng lại, cảnh giác nhìn chằm chằm tay Hứa Mạt.

Hắn ta có nỗi sợ hãi kéo dài về cái chết của Mạt Khắc, hiển nhiên sẽ không phớt lờ

Lá bài kim loại xuyên qua không khí và bắn về phía Rắn Hổ Mang, con dao cơ khí trên tay phải của hắn chém liên tục, cắt đứt quân bài, rồi đồng thời thu cả hai tay lại. Hai thanh đao máy bảo hộ trước mắt, đi về phía Hứa Mạt, rõ ràng là hắn ta đã học được một bài học từ Mạt Khắc.

Chiến không có đường lui.

Hứa Mạt hít sâu một hơi, năng lượng hội tụ ở trên thanh kiếm, hắn lao về phía trước, thanh kiếm trong tay chém xuống không trung kèm theo tiếng gió rít gào.

Lưỡi kiếm sắc bén, Rắn Hổ Mang vung đại đao để chặn nó.

Lại một trận va chạm kịch liệt, khiến cho thân thể Rắn Hổ Mang bị chấn động lùi lại mấy bước, lại là một lưỡi đao máy từ dưới bắn ra, Hứa Mạt thân thể không kịp tránh né, đao máy lại đâm vào áo giáp, áo giáp bị bắn trúng vỡ vụn, trên người Hứa Mạt xuất hiện một vết máu, nhuộm đỏ áo giáp.

Cơ thể hắn cũng bị đẩy lui tới.

Rắn Hổ Mang nhìn chằm chằm vào hắn, từ từ tiến lại đến gần, chỉ cần Hứa Mạt không dùng ám khí để uy hiếp, hắn sẽ không thể là đối thủ của Rắn Hổ Mang, áo giáp bị phá vỡ, Hứa Mạt sẽ chết.

Thế nhưng Hứa Mạt có được sức chiến đấu như vậy đã khiến hắn kinh ngạc, so với ban ngày, hắn tựa hồ trở nên mạnh hơn rất nhiều, giống như đã lột xác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận