Căn Cứ Số 7

Chương 104: Chém đầu

-Hoá ra là bạn của Tinh Vân tiểu thư.

Quản gia gật nhẹ.

-Có thể không đụng đến anh ấy không?

Tinh Vân nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của đối phương thì càng sợ hơn:

-Cái gì tôi cũng có thể đồng ý.

Giọng nói cô trông rất nghẹn ngào, nếu như vận mệnh đã định cô phải như thế.

Như vậy, cô chỉ có thể thoả hiệp.

Dường như cô trốn không thoát lòng bàn tay của đối phương.

Ác mộng cuối cùng vẫn là ác mộng, được gặp lại Hứa Mạt khiến cuộc sống của cô như có một chùm sáng, nhưng cuối cùng vẫn lại là hư vô mờ mịt, không cách nào chạm đến.

Ngồi lên xe, Tinh Vân chăm chú nhìn về hướng quán rượu nhỏ, cô có chút tuyệt vọng, sự tuyệt vọng này giống như khi ba cô chết.

Chiếc xe nhỏ chậm rãi chạy đi, ánh mắt Tô Phỉ nhìn lướt vô trong quán rượu nhỏ, sau đó rời đi chỗ này.

Cô biết Hứa Mạt sắp xong rồi, quản gia và đội trưởng đội vệ sĩ cũng đã đích thân tới đây, nghị viên Thái Luân không có khả năng bỏ qua cho Hứa Mạt.

Hắn và com điếm kia, đều chết chắc rồi.

Sau khi bọn hắn rời đi, thì có bóng dáng Nhất Hành đi tới quán rượu nhỏ, trong đó còn có vị đội trưởng đội vệ sĩ không hề rời đi trước đó, hắn dẫn đến không ít người.

Nhưng không động thủ ngay mà tìm một chỗ rồi ngồi xuống, giống như bọn hắn chỉ đến đây uống rượu.

Tiểu Thất và các vị khách khác đang trò chuyện, lập tức những vị khách ít ỏi cũng rời đi quán rượu nhỏ, giờ chỉ còn lại bọn Hứa Mạt cùng với đám người của đội trưởng đội vệ sĩ.

Quán rượu nhỏ có hơi yên tĩnh.

Tiểu Thất ra ngoài quán rượu nhỏ, liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó treo tấm bảng đóng cửa lên, lặng lẽ khoá cửa thật kỹ.

Hứa Mạt yên lặng dọn dẹp ly rượu, Diệp Thanh Điệp xoay người lấy ra một con dao thái, rồi cô lại mài dao.

Bóng dáng từ trong góc quán đứng dậy, trong tay đang cầm theo một thanh đao dài.

Có một bầu không khí kỳ dị trong khắp quán rượu nhỏ.

Đội trưởng đội vệ sĩ nhíu mày, cái quán rượu nhỏ này có cái gì đó không ổn…

Hắn đứng dậy, cởi trang phục ra, mặc áo giáp lên người, người đứng bên cạnh hắn cũng đứng dậy, đi tới giữa quán rượu nhỏ.

-Bây giờ nghị viên Thái Luân đang ở nhà đúng không?

Hứa Mạt vừa dọn dẹp ly rượu vừa nói, đồng tử của đội trưởng đội vệ sĩ co rút lại, đối phương lại biết nghị viên Thái Luân.

Hứa Mạt ngẩng đầu, ánh mắt đen láy hiện lên nụ cười xán lạn.

-Hoan nghênh đến với quán rượu của thợ săn!



Trong thế giới dưới lòng đất, cách tốt nhất để kiềm chế bạo lực chính là bạo lực.

Vì thế đội trưởng đội thị vệ bọn hắn cũng biến mất.

Trang viên của Nghị viên Thái Luân.

Sau khi quản gia đưa Tinh Vân về lại biệt thự của cô thì quay trở lại trang viên.

Quản gia cúi người nói:

-Ngài Nghị viên. Tôi đã gặp Tinh Vân tiểu thư và bạn của cô ấy tại quán rượu, cô ấy thay bạn cầu xin. Sau khi tôi đưa tiểu thư trở về thì thị vệ đã dẫn người đến quán rượu xử lí.

Nghị viên Thái Luân híp mắt lại, lộ ra vẻ mặt u ám

Tiện nhân

Hắn mở miệng nói:

-Vất vả rồi.

Quản gia lại cúi người, nói:

-Ngài có muốn nghỉ ngơi trước không ạ?

-Ừ

Nghị viên Tinh Vân gật nhẹ đầu, đứng dậy đi về phía biệt thự xa hoa ở phía sau.

Quản gia không rời đi mà ngồi trên ghế nghỉ ngơi, an tĩnh chờ đợi tin tức.

Ban đêm trang viên rất trang nghiêm, yên tĩnh mà thoải mái, quản gia vô cùng tận hưởng cảm giác này, chẳng qua đội trưởng đội thị vệ làm việc có vẻ chậm chạp, đến giờ vẫn chưa trở về.

Bên ngoài trang viên, trong ngoài cửa sắt đều có thủ vệ, còn có rất nhiều thiết bị giám sát.

Lúc này, thiết bị giám sát hình như bị chập điện, phát ra tiếng kêu rè rè, có dòng diện chạy qua, sau đó phịch một tiếng, trực tiếp bị ngắt.

-Hử?

Ngoài cửa sắt hai thủ vệ cầm súng đã phát hiện ra điều gì đó không đúng, định đi qua đó xem xét.

Trong bóng tối, có ánh kim loại lé lên, truyền ra một tiếng phốc, chỉ thấy trên cổ hai người họ xuất hiện dòng máu rồi trực tiếp ngã xuống. Ánh kim lọai kia là hai lá bài Poker làm bằng kim loại, chúng tiếp tục bay thẳng về phía bên trong cửa sắt.

-Tình huống như thế nào?

Bên trong cửa sắt còn có thủ vệ canh giữ, nghe thấy tiếng động đằng sau liền đi tới cửa hỏi thăm, nhưng chỉ nhìn thấy có hai ánh kim loại nhắm thẳng về phía bọn họ trong bóng tối, sau đó hai sợi tơ máu phun ra, yết hầu trực tiếp bị cắt đứt.

Trong bóng đêm, có mấy bóng người đi về phía bên này, chính là bốn người Hứa Mạt, tất cả đều trang bị vũ khí đầy đủ, cả người mặc chiến giáp mũ giáp, che kín cả khuôn mặt, chỉ chừa ra đôi mắt.

Tiểu Thất tiến lên phía trước kiểm tra một hồi, rồi mở miệng nói:

-Không có khoá, là điều khiển từ xa.

-Tránh ra.

Diệp Thanh Điệp nói xong, Tiểu Thất liền tránh sang một bên.

Chỉ thấy nguyên lực kiếm trong tay Diệp Thanh Điệp toả ra ánh sáng, chém về phía cửa sắt, phát ra âm thanh chói tai, rồi cửa sắt trực tiếp bị chém ra.

Chuông cảnh báo liền vang lên trong nhát mắt, có hơi chói tai.

Tiểu Thất ngạc nhiên nói:

-Vẫn là chị Điệp giỏi nhất.

Diệp Thanh Điệp có chút xấu hổ, nhắm mắt nói:

-Lần đầu tiên, chưa có kinh nghiệm lắm.

Xông vào nhà Nghị viên, đúng là lần đầu tiên.

-Không sao.

Hứa Mạt nói, bước qua cửa sắt đã bị phá vỡ mà đi vào.

Diệp Thanh Điệp và Tiểu Thất cầm lấy trang bị trong túi đeo lưng đuổi theo, Ảnh đứng ở cửa ra vào canh giữ, như thể đã được đào tạo bài bản.

Rất rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên làm chuyện này!

Trong trang viên rất lớn, tiếng chuông cảnh báo đánh thức tất cả mọi người. Ở bên ngoài biệt thự, quản gia nghe thấy tiếng thì đứng dậy, nhìn chằm chằm ra bên ngoài, tự hỏi có chuyện gì xảy ra?

Phía sau hắn có rất nhiều người lao tới, trong tay đều cầm súng.

Bùm một tiếng vang thật lớn, những người chạy đến đều bị đánh bay, máu tươi nhuộm đầy trang viên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận