Căn Cứ Số 7

Chương 808: Âm hiểm

Hứa Mạt mở miệng đáp:

-Tương lai nếu như phát triển, chúng ta sẽ phải đối mặt với áp lực rất lớn. Các tinh cầu lớn đều sẽ nhìn chằm chằm vào, không chia lợi ích ra thì căn bản không thể làm được. Mặc dù nhìn qua thì có vẻ thua thiệt, nhưng ích lợi về sau cũng đủ lớn. Về những người nắm cổ phần trong tau kia, lực lượng phía sau họ cũng sẽ tham dự vào, cho dù chúng ta có bảo vệ duy trì tới cỡ nào, không có những người này, chúng ta sẽ không đi xa được.

-Không sai, chỉ khi cùng một lợi ích tập thể thì mới có thể gắn chặt nhau trên một con thuyền. Tương lai nếu mà phất lên, sẽ có không biết bao nhiêu thế lực đỏ mắt, giống như bọn người hành tinh Lan Tư Lạc Đặc đấy, họ sẽ không ngại tiêu diệt chúng ta, thế nên chúng ta cần phải có lực lượng đủ lớn mạnh để bảo vệ chính mình.

Lão Tư Tháp Khắc gật đầu nói:

-Khó trách Hứa Mạt cậu lại chia cổ phần cho hoàng thất và quý tộc lớn ở tất cả các tinh cầu.

Trước mắt mà nói, nếu đám con em quý tộc và hoàng gia này nắm trong tay cổ phần, người ở phía sau lưng và thế lực của họ còn thấy chướng mắt, nhưng về sau khi lợi ích lớn dần lên, thế lực phía sau nhất định cũng sẽ tham gia vào.

Chỉ là đến lúc đó, sợ là tránh không được chuyện tranh chấp với nhau.

Thời điểm lập nghiệp, mọi người thường không so đo nhiều, một lòng hướng về tương lai, nhưng khi sự nghiệp đã đủ lớn mạnh thì sẽ phải đến lúc phân chia miếng bánh ngọt này.

-Hứa Mạt, tôi mời cậu một chén.

Phó Viễn nói với Hứa Mạt.

Hứa Mạt làm những thứ này có ý nghĩa rất quan trọng.

-Đội trưởng Phó, ngài khách khí như vậy tôi hơi không quen, ngài đừng quên tôi vẫn là một thành viên của cục Thần Kiếm.

Hứa Mạt cười tiếp lời.

Sau sự kiện xảy ra ở hành tinh Bái Luân, thế lực của cục Thần Kiếm này trên thực tế được xem như không tồn tại, nhưng lực lượng chủ yếu vẫn ở đó.

Chờ đến khi bọn hắn một lần nữa nắm được quyền điều hành chính phủ của hành tinh Bái Luân, mới có thể khôi phục lại cục Thần Kiếm.

-Năm đó, cục Thần Kiếm chúng ta vẫn luôn hy vọng được thiết lập quan hệ với liên minh Tinh Hệ. Lưu Phong cũng vì thế mà cố gắng rất nhiều, thế mà hiệu quả lại quá bé nhỏ, thực lực của hành tinh Bái Luân yếu ớt, là hành tinh nhỏ yếu không có ngoại giao. Hiện tại, Hứa Mạt cậu đi theo con đường này là đang khai phá một hướng đi mới, chúc cho chúng ta có thể thành công.

Sử Cường nâng ly nói. Đám người cũng nâng ly lên uống.

-Tiến độ nghiên cứu bên kia thế nào rồi?

Hứa Mạt mở miệng hỏi.

-Tiến triển rất tốt, dưới sự cố gắng của tất cả mọi người, dự tính trong vòng nửa năm, có thể phát minh nghiên cứu ra được vũ khí rồi, bây giờ có thêm người gia nhập vào nữa, có lẽ sẽ sớm hoàn thành hơn.

Lão Tư Tháp Khắc đáp.

-Vâng.

Hứa Mạt gật đầu:

-Đến lúc đó, tôi sẽ để mọi người gặp mặt những vị cổ đông khác, làm quen với nhau một chút, tận dụng tài nguyên, cơ mà, phía bên ngoài, mọi người không phải là lực lượng đến từ hành tinh Bái Luân mà là người thuộc sở hữu tư nhân của tôi.

-Đã hiểu.

Đám người gật đầu, lúc này là giai đoạn khởi đầu, cần phải tích góp sức lực.

-Trước tiên, mọi người giữ lấy một chiếc phi thuyền liên hành tinh, có thể tự do tới lui hành tinh Bái Luân.

Hứa Mạt nói, cần phải mượn tài nguyên trong tay Tạp Đặc.

Sau buổi cơm tối, đám người đều đi nghỉ ngơi.

-Tôi cũng đi trước, mọi người nói chuyện đi.

Tiểu Thất lôi kéo Ảnh rời đi, để lại Diệp Thanh Điệp và Linh ở lại chỗ này.

Linh liếc nhìn Diệp Thanh Điệp, rồi lại nhìn Hứa Mạt, nói:

-Đừng có lâu quá, tôi ra bên ngoài chờ cậu.

Dứt lời, cô cũng rời khỏi đó.

Việc này khiến cho Hứa Mạt cảm thấy thật kỳ lạ, cái này đâu phải phong cách của Linh.

-Dạy sao mà ngoan thế?

Diệp Thanh Điệp cười nhìn Hứa Mạt nói:

-Dùng thủ đoạn gì vậy?

-Đương nhiên là tấm lòng chân thành rồi.

Hứa Mạt nói:

-Chị Điệp, chị còn không hiểu rõ tôi sao.

-Cái kia thì hiểu.

Diệp Thanh Điệp cười tủm tỉm nói:

-Linh ngây thơ như thế, làm sao có thể là đối thủ của cậu được, ở chỗ này hai người, chỉ sợ cậu tùy tiện dùng một chút thủ đoạn liền lừa được người khác rồi. Cũng không biết sao mẹ của cô bé lại đồng ý để cậu và cô ấy ở cùng nhau.

-Không nghĩ tới chị lại cho là tôi là người như vậy.

Hứa Mạt buồn bực trả lời.

-Ở trước mặt tôi đừng có diễn.

Diệp Thanh Điệp khinh bỉ.

-Đó sao diễn được.

Hứa Mạt vươn tay lên ôm tới:

-Lâu rồi chưa cảm nhận nha.

Diệp Thanh Điệp nhấc chân, Hứa Mạt nhảy ra, nói:

-Tàn nhẫn.

-Nói đi, tôi đến để làm chuyện gì ?

Diệp Thanh Điệp nhìn Hứa Mạt nói.

-Chị Điệp, giúp tôi theo dõi La Tư, thằng nhóc này không thành thật lắm, cần phải dạy dỗ nhiều, đừng có khách khí, nên đánh cứ đánh.

Hứa Mạt nói.

-Cậu đối xử với đối tác ác vậy?

Diệp Thanh Điệp cảm thấy kỳ quái.

-Đối tác? Tôi là chủ nợ, thằng nhóc đó âm hiểm vô cùng, vừa mới thành lập không bao lâu đã đi ru ngủ khách hàng rồi.

Hứa Mạt đáp. La Tư rất có tiềm lực, nhưng nhất định phải được dạy dỗ cho tốt, không thể để hắn tự do bay nhảy được.

Có Diệp Thành Điệp ở đây, La Tư lật không nổi sóng to đâu.

-Được.

Diệp Thanh Điệp gật đầu, giáo huấn một thằng nhóc thôi mà, có khó gì với cô đâu.

-Có phân phó gì khác không?

Diệp Thanh Điệp hỏi.

-Chị Điệp, lâu như vậy chưa gặp, không có chút tâm sự tình cảm nào bày tỏ với tôi sao?

Hứa Mạt giận dỗi nói.

-Cút...

Diệp Thanh Điệp trả lời:

-Đừng để Linh chờ lâu.

-Tuân lệnh.

Hứa Mạt đáp:

-Tôi đi đây, sau này liên hệ nhé.

-Ừ.

Diệp Thanh Điệp gật đầu.

Hứa Mạt giang tay ra, lần nay Diệp Thanh Điệp không từ chối nữa, hai người ôm lấy nhau.

-Thoải mái ghê.

Hứa Mạt hài lòng quay người rời đi.

Diệp Thanh Điệp đạp về phía hắn, Hứa Mạt nhanh chóng chạy khỏi đó!

Bạn cần đăng nhập để bình luận