Căn Cứ Số 7

Chương 292: Cậu ấy tên Hứa Mạt, là học sinh của tôi

Tập đoàn Minh thị.

Mấy ngày nay Minh Huy bận sứt đầu mẻ trán, có một thế lực hùng mạnh đang thu thập lịch sử và hồ sơ phạm tội của Minh thị.

Hắn biết, đấy là thế lực của học viện làm ra.

Tập đoàn Minh thị căn bản không phải là đối thủ của học viện.

Nhưng sự việc ngày hôm đó phát sinh dường như đã định sẵn kết cục rồi.

Bọn họ chỉ có thể được ăn cả ngã về không, phối hợp với công ty, lấy tấn công thay phòng thủ.

Học viện gặp phải phiền phức, ngược lại không dám đối phó với tập đoàn Minh thị một cách trắng trợn, bằng không chính là bị trả thù.

Trừ phi học viện có thể xoay chuyển dư luận.

Tất cả các camera trong quán bar đều đã bị phá hỏng, tất cả những kẻ giết người cũng đều đã chết.

Hắn một mực chờ phản kích của học viện, đợi một lần liền đợi tới tận mấy ngày cũng không thấy phản kích của học viện, chuyện này khiến cho hắn thấy không yên lòng.

Máy truyền tin rung lên, hắn nhận được tin nhắn.

-Học viện tuyên bố sẽ nhận phỏng vấn của truyền thông, livestream toàn thành phố.

Máy truyền tin truyền đến tin tức trên.

Buông máy truyền tin, sự bất an trong lòng Minh Huy càng thêm mãnh liệt.

Học viện bị áp lực vài ngày, bị dư luận chửi rủa cũng không phản bác lại.

Vậy mà hôm nay lại livestream toàn thành phố.

Trong hắn sinh ra một loại dự cảm không lành.

Cùng lúc đó các kênh truyền thông lớn ở thành phố Cương Khung cũng bị chấn động.

Vô số người trong giới truyền thông đều đi tới học viện Nặc Á, đều muốn có được tư liệu phát trực tiếp.

Dân chúng của thành phố Cương Khung cũng biết được tin tức rất nhanh.

Trong lúc nhất thời dư luận trở nên xôn xao.

Tất cả mọi người đều đang đợi, đợi lời tuyên bố làm rõ của học viện.

Ở bên ngoài học viện Nặc Á, người tới tấp nập, vô số người khác cũng đi vào bên trong học viện.

Tuy nhiên nội bộ học viện cũng đang một mảng sôi trào.

Mấy ngày nay, học viên của học viện Nặc Á đều cảm thấy rất khó hiểu, bọn họ cũng một mực chờ đợi.

Cuối cùng đã đợi được chưa?

Sẽ là loại kết cục nào đây?

Tất cả mọi người đều rất khẩn trương.

Bọn họ có chút sợ hãi, sợ rằng học viện không đưa ra được lời giải thích vừa lòng người dân.

Đã ba ngày trôi qua kể từ sự kiện đó, mặc dù hiện tại học viện đa giao ra hung thủ, nhưng chỉ sợ không ngăn được dư luận dùng ngòi bút làm vũ khí.

Tại trung tâm quảng trường của học viện Nặc Á, bốn phía đều là người, rất nhiều phóng viên truyền thông đã vào việc, có cả người dân tới đây.

Xung quanh, cả trên các tầng của tòa nhà ở phía xa, tất cả mọi nơi đều là học viên, toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phía trung tâm quảng trường.

Sự việc lần này có ảnh hưởng quá lớn tới học viện Nặc Á.

Bọn họ đều muốn xem kết quả cuối cùng.

Trên các con đường ở thành phố Cương Khung, vô số người dân đang ngẩng đầu nhìn về màn hình lớn được treo trên tòa tháp kia.

Giờ phút này, tất cả các màn hình đều đang phát truyền hình trực tiếp.

Truyền hình trực tiếp của học viện Nặc Á.

Bọn học có thể thấy được cảm giác khẩn trương của học viện Nặc Á.

Trên con phố Khải Hoàn, cũng là một biển người. Trong các cửa hàng trên phố cũng không còn một ai, kể cả nhân viên của tiệm cũng chạy ra ngoài ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn, bọn họ đều đang đợi.

Các học viên của các học viện khác ngoài học viện Nặc Á cũng đang tập trung lại thành một khối, ngẩng đầu nhìn lên màn hình của tòa học viện. Bọn họ cũng đang đợi.

Cùng lúc đó, những con người thuộc tầng lớp tinh anh trong giới chính trị, giới thương mại cũng đã bật thiết bị điện tử ở trong nhà lên.

Livestream toàn thành phố.

Thành phố Cương Khung xảy ra động đất rồi.

Đã qua rất nhiều năm ở thành phố Cương Khung không có sự kiện nào có thể có được nhiệt độ chú ý lớn như thế này.

Tại bãi đỗ xe của học viện Nặc Á, một chiếc phi hành khí đỗ xuống, Tôn béo từ bên trong đi ra. Hắn có thể ngồi xem ở nhà, nhưng hắn càng muốn tới xem tại hiện trường hơn.

Tôn Bàn Tử cảm thấy được hôm nay sẽ có chuyện lớn xảy ra.

Con cáo già Lâm Thanh Trạch kia một chút tiếng gió cũng không để lộ cho hắn, hắn đành phải tự mình đến xem.

Đi đến trung tâm quảng trường, Tôn mập cảm thấy có chút buồn bực.

Người quá đông, thân hình mập mạp của hắn cố chen vào trong đám đông, đi tới vị trí phía trước.

Có người đang duy trì trật tự.

-Ba, sao ba lại tới đây?

Tôn Tiểu Tiểu từ bên trong đám người nhìn thấy Tôn Bàn Tử liền gọi một tiếng.

-Tiểu Tiểu.

Tôn Bàn Tử đi tới bên cạnh Tôn Tiểu Tiểu, mở miệng nói:

-Mấy ngày nay con có khỏe không?

-Khỏe re ạ, viện trưởng Lâm cho con nghỉ định kỳ để con được nghỉ ngơi, không cần phí lời, con khá nghe lời đó nha.

Tôn Tiểu Tiểu nói.

-Ừ.

Tôn Bàn Tử gật đầu.

-Chú Tôn ạ.

Bên cạnh Tiểu Tiểu lộ ra một cái đầu, là Tiểu Thất.

-Tên là Tiểu Thất đúng không?

Tôn Bàn Tử hỏi.

-Đúng ạ, trí nhớ của chú Tôn tốt thật.

Tiểu Thất nói.

-Tên nhóc nhà cậu mồm mép như thế, không muốn nhớ cũng khó.

Tôn mập vươn tay vỗ vỗ vai Tiểu Thất, Tiểu Thất thiếu chút nữa thì ngã sấp xuống đất.

Àii,chú Tôn đối với người trong nhà tùy ý thế đấy, cũng không biết nặng nhẹ mà.

-Chú Tôn.

Mấy người Tô Nhu và Bản Trạch Danh đều ở đây, còn có cả Lâm Tịch vừa mới khỏi vết thương.

Bọn họ là đương sự, muốn đến cũng là lẽ thường.

Hình ảnh dừng lại trên người bọn họ không ít phút, hiển nhiên biết bọn họ là những người tham dự cái sự kiện đêm tối kia.

Chẳng qua, bọn họ cũng chẳng để ý, vẫn đang nói chuyện của mình như trước đó.

-Cô Lâm Tịch, vết thương của cô không còn vấn đề gì chứ?

Tôn Bàn Tử hỏi Lâm Tịch.

-Không sao rồi ạ, chú Tôn không cần khách sáo như vậy, trực tiếp gọi Lâm Tịch là được.

Tuổi Lâm Tịch không lớn, coi như là vãn bối, nên gọi một tiếng chú Tôn.

-Được, sau này đều là người một nhà.

Tôn Bàn Tử gật đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận