Căn Cứ Số 7

Chương 409: Cơn thịnh nộ của lão viện trưởng

-Lão viện trưởng ở đây cũng thật tốt quá.

Thiết Vinh nhìn về phía lão nhân Đạm Đài nói.

Ánh mắt Đạm Đài liếc về phía hắn một cái, tùy tiện ngó lơ sang một bên, không thèm để ý đến, không hề chừa cho đối phương chút mặt mũi nào.

Thiết Vinh tự chuốc lấy nhục nhã dường như cũng chẳng để ý lắm, tiếp tục nói:

-Lão viện trưởng xin nén bi thương, phu nhân xin nén bi thương.

Nói xong, hắn quay người đi ra bên ngoài.

Đứng trước mặt đám người kia, hắn dừng lại, mở miệng nói:

-Viện trưởng Lâm khi còn sống rất thận trọng, luôn tận tâm đảm nhiệm chức trách vì học viện Nặc Á. Bây giờ dù viện trưởng Lâm đã qua đời, nhưng hẳn vẫn hy vọng có thể nhìn thấy mọi người làm việc lại, mấy người lại túm tụm nhau đến đây, làm cho công việc ở học viện bị ngưng trệ. Chắn hẳn, viện trưởng Lâm cũng không hề muốn nhìn thấy điều này, cũng cần phải trở về rồi. Những người nghỉ mà không xin phép phải viết kiểm điểm báo cáo cho tôi.

Đám người kia khó chịu ra mặt, Thiêt Vinh chỉ mới vừa lên chức, vậy mà lại đến tang lễ giáo huấn người khác?

-Ông có bệnh hả?

Lãnh Thu lạnh lùng mắn Thiết Vinh.

Ánh mắt Thiết Vinh liếc qua người cô, nói:

-Cô là giảng viên khoa người máy Lãnh Thu sao?

-Sau khi trở về phải giải thích cho được hành vi của mình.

Thiết Vinh tiếp tục nói.

-Bà đây không thèm làm nữa, cút.

Lãnh Thu lãnh đạm mở miệng.

-Tôi cũng không làm nữa.

-Từ chức...

Lần lượt có người hô lên, người mà tới nơi này, thật ra đã chứng minh được một số chuyện.

Thiết Vinh nhíu mày, trong lòng cười lạnh.

Học viện Nặc Á cũng nên thay máu rồi.

Lâm Bàn Tử bước lên phía trước, đi đến trước mặt người quay hình, nói:

-Đưa máy ảnh đây.

Đối phương không thèm quan tâm, đem thiết bị chụp ảnh cất kỹ.

Lâm Bàn Tử nheo mắt lại.

Hôm nay là tang lễ của viện trưởng Lâm, hắn không muốn gây chuyện, không ai muốn gây chuyện.

Thế mà lại có người tận lực đến đây làm trò.

Nguyên nhân cái chết của Lâm Thanh Trạch vẫn chưa rõ ràng, Thiết Vinh lại chạy đến đây chán ghét bọn họ.

-Ầm.

Thân thể mập mạp của Tôn Bàn Tử đột nhiên vọt lên phía trước, lực tấn công kinh khủng phát ra, hắn nâng một chân đạp đến.

-Đùng...

Một âm thanh lớn vang lên, chân của Tôn Bàn Tử quét đến thân người đối phương, dụng cụ chụp ảnh rơi xuống đất, người của đối phương cũng bị đạp ra ngoài, nặng nề té ngã trên mặt đất.

Tôn Bàn Tử đi lên phía trước, cúi đầu nhùn dụng cụ chụp ảnh, đạp một cái, tiếng vang răng rắc phát ra, đem đồ vật đạp nát bấy.

Còn sớm lắm!



Thiết Vinh nhíu mày, nhìn lướt qua Tôn Bàn Tử.

Tôn Bàn Tử cũng nhìn về phía anh ta, ánh mắt lạnh nhạt.

Không chỉ là Tôn Bàn Tử, ánh mắt của những trong tang lễ đều nhìn chằm chằm Thiết Vinh, viện trưởng mới được bổ nhiệm của học viện Nặc Á, thậm chí còn cố ý đến đám tang của Lâm Thanh Trạch khiến bọn họ càng chán ghét.

Lâm Thanh Trạch đã cống hiến mấy chục năm cho học viện Nặc Á, hành động như vậy, khiến cho tất cả những người của học viện Nặc Á có mặt tại đây đều cảm thấy ớn lạnh.

Bọn họ biết, học viện Nặc Á sẽ không còn là học viện Nặc Á của trước kia nữa.

Người ngã ở dưới đất cũng bò dậy, Thiết Vinh nhìn về phía trước, thản nhiên nói:

-Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu, nhưng làm hỏng tài sản cá nhân, cố ý gây thương tích, đây đều là phạm tội.

-Cút.

Tôn Bàn Từ nhìn chằm chằm Thiết Vinh.

Thiết Vinh liếc mắt nhìn anh ta, sau đó bước đi, người của hắn ta cũng cùng nhau rời đi.

Tôn Bàn Tử trở về chỗ cũ, cúi đầu nói với Lâm phu nhân:

-Chị dâu, xin lỗi.

-Không sao.

Lâm phu nhân tất nhiên không trách Tôn Bàn Tử, đây là đối phương cố ý đến gây sự.

Không có ai nhắc lại câu chuyện vừa nãy, tang lễ tiếp tục tiến hành.

Trước tiên là yên lặng đưa tiễn Lâm Thanh Trạch, những chuyện khác, sau này hãy nói.

Bản Trạch Minh và Tô Nhu cũng đến rồi, quân khu Tây Nam cũng phái người đến chia buồn, bọn họ đến đều mang theo vài phần thâm ý.

Tang lễ kết thúc, lão viện trưởng đưa người nhà của Lâm Thanh Trạch ra xe, nhìn bọn họ rời đi mới an tâm một chút, nếu cứ ở lại đây, tinh thần sẽ càng thêm khó chịu, cũng là một loại tiêu hao.

-Đi thôi.

Lão viện trưởng nói, đội ngũ hùng hậu đều đi theo phía sau. Hứa Mạt và Lâm Bàn Tử đi ngay đằng sau lão viện trưởng.

-Tư lệnh phái tôi đến thay mặt ngài ấy hỏi thăm một chút, lão viên trưởng phải giữ gìn sức khỏe.

Hàn giáo quan là người của quân khu Tây Nam, anh ta nói với lão viện trưởng.

-Được, giúp tôi gửi lời cảm ơn lão Khâu.

Ông lão gật đầu.

-Lão viện trưởng cần dặn dò gì cứ nói với tôi một tiếng.

Hàn giáo quan lại nói.

Trong ánh mắt lão viện trưởng lộ ra vẻ kỳ quái, đây là bày tỏ thái độ rất rõ ràng rồi.

Quân khu Tây Nam không còn đứng ở phái trung lập, bắt đầu có lập trường rõ ràng.

-Được.

Lão viện trưởng gật đầu.

-Hứa Mạt, có thời gian đến quân khu chơi nhé.

Hàn giáo quan nói với Hứa Mạt

-Nhất định.

Hứa Mạt gật đầu, Hàn giáo quan lên xe rời đi.

-Lão viện trưởng, tiếp theo phải làm gì?

Mọi người xung quanh hỏi ông lão.

Hiện giờ, bọn họ đều đang chuẩn bị từ chức.

Nhưng, học viện cứ thế mà để cho người khác tiếp quản, bọn họ lại có chút không cam lòng.

-Đều bốc đồng rồi, Thiết Vinh cố ý chọc tức các ngươi, khiến các người phải từ chức.

Lão viện trưởng nhìn mọi người nói, có thể ngồi lên vị trí đó, tất nhiên sẽ không làm những việc vô nghĩa, cố tình đến làm cho mọi người chán ghét.

Đây là đang chọc tức bọn họ.

Có đám nguyên lão này ở đó, Thiết Vinh không dễ dàng thực hiện công việc.

Các nguyên lão đều từ chức tất nhiên sẽ có rất nhiều vị trí bỏ trống, chắc hẳn bên kia đã chuẩn bị người để sẵn sàng thay thế.

Thành phố Cương Khung lớn như vậy, không thiếu nhân tài, thế lực tài phiệt, đã bồi dưỡng được rất nhiều người như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận