Căn Cứ Số 7

Chương 656: Đắc tội

-Báo cáo đội trưởng, tôi biết.

Lý Tiểu Mạn miệng cười đáp to lên.

Dạ Hi nhìn về phía Lý Tiểu Mạn.

-Cô biết cái gì?

Dạ Hi hỏi.

-Đội trưởng, sao Hứa Mạt chưa trở về vậy? Cũng đã qua một khoảng thời gian rồi, lễ nhận thưởng cũng nên kết thúc rồi chứ.

Lý Tiểu Mạn cười hỏi.

-Hắn tới Tương gia, cơ mà chắc là sẽ về nhanh thôi.

Dạ Hi đáp. Người của cục Thần Kiếm, cần phải biết Tương gia, vậy nên đây không phải là bí mật gì lớn ở cục Thần Kiếm.

-Tương Doãn Nhi là người của Tương gia sao?

Lý Tiểu Mạn liếc nhìn Linh, yếu ớt mà hỏi:

-Tương gia để Tương Doãn Nhi đeo huân chương cho Hứa Mạt, lại còn mời Hứa Mạt đến Tương gia, đây là muốn làm gì đó?

Dạ Hi nghe thấy lời của Lý Tiểu Mạn, sau đó quay sang nhìn Linh, liền hiểu được đại khái ý tứ của Lý Tiểu Mạn.

Thì ra là thế...

-Tương gia muốn cướp người, cho Hứa Mạt trở thành người của Tương gia.

Dạ Hi cố ý nói:

-Thêm nữa, còn sử dụng mỹ nhân kế, muốn đem Tương Doãn Nhi gả cho Hứa Mạt, để Hứa Mạt ở lại Tương gia, mưu mô sâu không lường được.

Lỗ tai của Linh dựng lên, chớp chớp mắt.

Tương gia muốn cướp người sao?

Còn muốn gả Tương Doãn Nhi cho Hứa Mạt nữa?

Lý Tiểu Mạn nghe được lời của Dạ Hi lập tức liền hiểu, đáp:

-Không thể nào, Tương gia sao lại có thể hung ác như vậy. Bọn họ là gia tộc đứng đầu liên bang, mà đem thiên kim tiểu thư gả cho Hứa Mạt, chuyện tốt thế, Hứa Mạt sao có thể từ chối được? Lâu như thế rồi mà còn chưa trở về, chắc không phải là đang bàn chuyện hôn sự đó chứ?

-Tôi cũng không rõ lắm, cơ mà nghe nói Hứa Mạt đã đang trên đường về rồi.

Dạ Hi chững chạc đàng hoàng mở miệng nói. Trên thực tế, cô đã từ miệng Sử Cường biết được toàn bộ chuyện đã xảy ra, Hứa Mạt đã cự tuyệt.

Hơn nữa, Diệp Hoàn trở về là để đi Tương gia đón người.

Cô là đang cố tình.

Tương gia mà cũng dám cướp người của cục Thần Kiếm bọn hắn sao?

Lẽ nào lại như vậy, còn cần phải sử dụng mỹ nhân kế, bộ khinh cục Thần Kiếm của bọn họ không có ai hay sao?

Linh còn ở đây đây nè.

Linh nhà các cô xinh đẹp như vậy, lại còn nhu thuận hiểu chuyện, thiên phú cũng tốt, tuyệt đối là bảo vật quốc gia.

Đoạt lại ngay!

Nghe Sử Cường nói tình hình cũng khá phức tạp.

-Được rồi, sao mà nói nhảm nhiều quá vậy, nhanh đi huấn luyện đi.

Dạ Hi mở miệng nói:

-Linh, cô đi nghỉ trước một chút đi.

-Ừ.

Linh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi ra phía bên ngoài.

Cô hơi không vui cho lắm.

Về phần tại sao lại không vui thì chính cô cũng không rõ lắm.

Sau khi nhìn thấy Linh đi ra, đám người Dạ Hi và Lý Tiểu Mạn đứng nhìn theo bóng lưng của cô, nháy nháy mắt.

-Đội trưởng, cô hư quá rồi đấy.

Lý Tiểu Mạn trêu đùa.

-Cô nói cái gì đó, tôi chả hiểu gì hết.

Dạ Hi đáp.

-Đội trưởng, tôi cũng đi xem thử nhé.

Lý Tiểu Mạn nói.

-Mấy người đều tiếp tục huấn luyện đi.

Dạ Hi mở miệng nói to, Lý Tiểu Mạn chớp chớp mắt, Dạ Hi tiếp lời:

-Tôi ra xem thử.

Dứt lời, cô đi ra phía ngoài.

Đội viên của đội Minh Nhật tụ thành một khối, líu ríu bàn luận cái gì đó, sau đó cũng lặng lẽ đi theo.

Hóng biến vĩnh viễn là thứ phụ nữ thích nhất.

Phi thuyền của cục Thần Kiếm hạ xuống đất.

Chiếc phi thuyền chậm rãi mở ra.

Chỉ thấy hai bóng người từ đó đi xuống, chính là Diệp Hoàn và Hứa Mạt.

Hai người đi về phía cục Thần Kiếm, xung quanh có rất nhiều người đang đi đi lại lại, nhìn thấy Diệp Hoàn xuất hiện liền thay đổi sắc mặt, cung kính hô:

-Đội trưởng Diệp.

Cho dù không phải là người của đội Thần Kiếm thì cũng đều kính trọng chào hỏi một tiếng.

Sức chiến đấu của Diệp Hoàn xếp thứ hai toàn bộ cục Thần Kiếm, đây chính là một kẻ mạnh.

Người của cục Thần Kiếm cũng đều hết sức tôn trọng Diệp Hoàn.

Hai người đi đến bên ngoài cục Thần Kiếm, bỗng phía trước Diệp Hoàn và Hứa Mạt xuất hiện một bóng người ngăn họ lại, là một cô gái.

Diệp Hoàn cảm thấy kỳ lạ, tiếp tục đi về phía trước.

Linh vẫn đứng ở đơ như cũ, không nhường đường đi.

-Dữ dội ghê.

Phía xa, mấy cô nàng Lý Tiểu Mạn len lén nhìn về phía bên này, nói thầm một tiếng, không hổ là thành viên mới của đội Minh Nhật các cô, đến đội trưởng đội Thần Kiếm Diệp Hoàn mà cũng dám cản lại, ghê thật!

Bước chân Diệp Hoàn dừng lại, đứng nhìn Linh.

Hứa Mạt gấp rút đi lên phía trước, hỏi:

-Nữ ma đầu, cô đứng chỗ này làm gì vậy?

Diệp Hoàn đã biết đối phương là ai.

Linh rút kiếm.

-Ế...

Hứa Mạt nháy nháy mắt, mình lại đắc tội nữ ma đầu ở chỗ nào sao?

-Chuyển sang nơi khác được không?

Hứa Mạt hỏi.

Đánh nhau cũng phải xem hoàn cảnh chứ.

-Lập tức ở nơi này.

Linh mở miệng nói. Nói xong, cô lập tức vọt thẳng đến chỗ Hứa Mạt.

Hứa Mạt thậm chí còn không có áo giáp.

-Vù vù...

Linh chạy về phía bên này, kiếm nguyên lực nằm ngang trong tay, bước chân của Hứa Mạt lùi về phía sau, nhìn Linh, nói:

-Nữ ma đầu, tôi không đem theo vũ khí...

Linh không thèm để ý đến hắn, tiếp tục tiến lên phía trước, chém kiếm xuống.

-Nữ ma đầu, cô chém thật đó à!

Hứa Mạt quá sợ hãi, thân pháp tia chớp tỏa ra, thân thể lùi lại.

Linh nhảy lên một cái, từ ở phía trên không trung chém xuống dưới. Người Hứa Mạt lại lùi lại, sau đó đột nhiên đạp lên mặt đất, cả người bay lên trên, nguồn nguyên lực bao phủ cơ thể, khiến cho hắn trôi nổi trên trời.

Kiếm của Linh bổ vào không trung, ngẩng đầu nhìn Hứa Mạt, lớn giọng nói:

-Xuống đây...

Âm thanh này lập tức vang lên trong đầu Hứa Mạt. Người của hắn rung động bất ổn, thiếu chút nữa là đã hạ xuống.

Lực tinh thần của Linh đạt đến cấp B+, mạnh hơn so với Hứa Mạt.

-Tôi không..

Hứa Mạt mở miệng đáp.

Bộ nữ ma đầu ăn thuốc nổ hả?

Vậy mà lại chém hắn thật.

Hắn có làm gì đắc tội với nữ ma đầu đâu???

Bạn cần đăng nhập để bình luận