Căn Cứ Số 7

Chương 252: Càn Quét

Trên máy truyền tin, Tôn Bàn Tử ngồi ở đó, trong lòng hắn có chút hồi hộp.

Gã này sẽ không lừa hắn lần nữa chứ?

Hắn không có tiền.

-Tôn Bàn Tử, lập tức lên phi thuyền của cậu, giúp tôi đi cứu một người, ngay bây giờ.

Lâm Thanh Trạch thần sắc nghiêm túc nói.

-Được.

Tôn Bàn Tử thấy vẻ mắt nghiêm nghị của Lâm Thanh Trạch liền biết có chuyện nghiêm trọng rồi.

Huống chi lại còn là cứu người.

Là ai gan cmn lớn như vậy, đến người của viện trưởng đương nhiệm học viện Siêu Phàm cũng dám động vào?

-Tôi sẽ nói cho cậu vị trí chính xác.

Lâm Thanh Trạch nói.

Tôn Bàn Tử mặc dù mập, nhưng động tác của hắn rất nhanh nhẹn, lao đến chỗ đặt phi thuyền như cơn gió vậy.

-Cứu ai?

Tôn Bàn Tử hỏi.

Cũng không thể đến, không biết là cứu ai đây?

-Hứa Mạt, một thiếu niên người săn hoang dã, cậu đã gặp qua rồi, lúc trước Tiểu Tiểu có mướn một nhóm người săn hoang dã đi lịch luyện ở phế tích đó.

Lâm Thanh Trach nói.

-Hả?

Đầu óc Tôn Bàn Tử nhanh chóng hoạt động.

Cứu người săn hoang dã? Tiểu Tiểu biết mấy người đó.

Hắn vẫn có ấn tượng rất sâu với cái tên tiểu tử da mặt dày kia.

-Đm nó!!!

Hai mắt Tôn Bàn Tử trợn trắng lên, hóa ra là đặc biệt ở ngay bên cạnh người.

Là cái người cấp s kia hả!

Hắn bây giờ mà còn không phản ứng kịp nữa sao, người mà Lâm Thanh Trạch coi trọng như vậy, còn cần phải nói gì nữa?

Là người cấp s trong tin đồn, không phải tân sinh cái gì đó, là mâgs người thiếu niên săn hoang dã đó.

-Biết rồi.

Tôn Bàn Tử xông lên phi thuyền.

Phi thuyền lập tức phun ra năng lượng ánh sáng, bay lên trên không trung.

Đây là cứu con rể nhà mình đó!!

Lâm Thanh Trạch thả máy truyền tin xuống, khoảng cách từ chỗ Tôn Bàn Tử không phải là quá xa, có phi thuyền thì hẳn là sẽ đuổi đến rất nhanh.

Hơn nữa đối với năng lực làm việc của Tôn Bàn Tử, Lâm Thanh Trạch tất nhiên rất yên tâm.

Hắn bấm một dãy số khác, mở miệng nói:

-Giúp tôi tra một vị trí.

Hứa Mạt không nói cho hắn biết ở nhà Lâm Tịch, dựa vào vị trí đã nói, Lâm Trạch không có cách nào chắc chắn chỗ đó là nơi nào, đành chỉ có thể cho người đi tra.

Không biết lúc này Hứa Mạt đang gặp phải chuyện gì, Lâm Thanh Trạch cũng không dám quấy rầy, sợ làm cho Hứa Mạt phân tâm.

Dường như vẫn chưa yên lòng được, hắn lại bấm tiếp một dãy số, hy vọng là sẽ tới kịp.

.....

Lâm gia.

Hứa Mạt thấy được tin tức của Lâm Thanh Trạch.

Có thể không từ thủ đoạn nào sao?

Như vậy hắn an tâm rồi.

Xem ra, năng lượng của học viện Siêu Phàm, giải quyết cái loại như Lâm gia này, chắc là không có vấn đề gì.

Giống như Minh Huy của tập đoàn Minh thị, cho một trăm triệu, địa vị ở học viện Siêu Phàm liền được như thế, Lâm Thanh Trạch cũng không thể nào nguyện ý chửi hắn.

Lâm Viễn cau mày, nhìn chằm chằm vào Hứa Mạt.

Hắn đang báo tin cho ai?

-Tôi là học sinh của học viện Nặc Á, tôi khuyên ông không nên động thủ.

Hứa Mạt nhìn về phía Lâm Viễn nói.

Mặc dù Lâm Viễn không quan tâm đến tình cha con, nhưng với quan hệ huyết thống, Lâm Tịch vẫn không cách nào thoát khỏi được, nếu hành xử quá tuyệt tình, kết cục cũng không tốt.

Có thể đi thẳng tất nhiên là cục diện tốt nhất.

Lâm Viễn nghe thấy vậy liền biết lời Hứa Mạt nói là sự thật.

Thực lực của Hứa Mạt hoàn toàn có thể vào học ở học viện Siêu Phàm.

Nhưng bây giờ, đâm lao thì phải theo lao thôi.

Lâm Tịch mà đi thì hắn coi như là xong rồi.

Hắn không được chọn.

-Để người lại.

Kiếm nguyên lực cầm trong tay Lâm Viễn hướng về phía Hứa Mạt chạy đi.

Hứa Mạt giơ chiến đao lên, cùng lúc chạy vội về phía trước.

Nguyên lực phía trên chiến đao, hình như có tia sáng sấm chớp đang chạy khắp nơi, nguồn nguyên lực kinh khủng hội tụ ở phía trên chiến đao.

Hai người lao về phía đối phương, ở không gian bị thu hẹp, đao kiếm đụng vào nhau, Lâm Viễn một lần nữa bị đẩy lui.

Đao của Hứa Mạt vẫn không dừng lại, như chém ra gió vậy.

Lâm Viễn không ngừng chống đỡ, phát hiện đao pháp của Hứa Mạt cực nhanh, hoàn toàn không có trình tự, nhưng mỗi nhát đều chọn chỗ sơ hở của hắn, giống như là có thể nhìn thấu được điểm yếu của hắn vậy.

-Xùy...

Một vệt đao chém ngang qua, cánh tay của Lâm Viễn nhiều thêm một vết thương, kiếm cũng bị đánh bay ra ngoài.

Đây là Hứa Mạt đã hạ thủ lưu tình rồi.

Hắn cũng không thể giết cha của Lâm Tịch được.

Lâm Tịch nhìn thấy đao của Hứa Mạt, lúc này cô mới ý thức được.

Thì ra lúc Hứa Mạt cùng cô luyện đao vẫn còn chưa đem hết toàn lực ra.

-Chị Tịch, chúng ta đi thôi.

Hứa Mạt kéo Lâm Tịch đi ra ngoài, bốn người Diệp Thanh Điệp cũng đuổi kịp, trong tay cô vẫn đang mang trọng súng.

-Đùng...

Có người lập tức nổ súng bắn, đạn bay về phía Hứa Mạt.

Ngay khi đối phương nổ súng, trong nháy mắt cơ thể của Hứa Mạt bỗng vọt lên phía trước, tốc độ của viên đạn giống như là bị chậm lại, chiến đao của Hứa Mạt liền chém qua, chiến đao năng lượng trực tiếp đem đạn đánh bay đi, hướng đến đầu người nổ súng chém xuống.

Máu tươi từ trên trán chảy xuống, người kia lập tức ngã xuống.

Những người khác cũng cầm vũ khí lên, liền thấy Diệp Thanh Điệp và Tiểu Thất đồng thời nổ súng.

-Ầm...

Trọng súng lập tức bắn chết một người, cánh tay của Tiểu Thất hóa thành máy móc, năng lượng ánh sáng phun ra, tia chớp màu xanh lam xuyên thủng cơ thể của mấy người.

Hứa Mạt đi ra ngoài.

Chỉ thấy người cải tạo gen đang từ cửa vọt vào. Những người cải tạo gen này không ít đều đến từ tập đoàn Minh thị, trên người bọn họ bộc phát ra hơi thở hung ác, xông đến giết đám người Hứa Mạt.

Diệp Thanh Điệp và Tiểu Thất liên tục bắn, nhưng có một vài người cải tạo gen vậy mà không chết.

Hứa Mạt và Ảnh phóng về phía trước.

Một người cải tạo gen biến cánh tay thành móng vuốt sắc bén đâm về phía Hứa Mạt, liền thấy chiến đao quét ngang qua, yết hầu lập tức bị cắt.

Chiến đao liên tục càn quét, trong nháy mắt, mặt đất có ngày càng nhiều thi thể, phần lớn đều là do Hứa Mạt giết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận