Căn Cứ Số 7

Chương 307: Giết chết Hứa Mạt

Lãnh Thu làm tài xế, vốn là có dụng ý muốn bảo vệ hắn nhưng vì đây là học viện Nam Minh, mà hắn lại phải đi gặp lão viện trưởng Nam Minh, bởi vậy nên Lãnh Thu mới yên tâm.

Nhưng tại nơi vốn dĩ không có khả năng gặp được nguy hiểm lại có người muốn giết hắn. Hơn nữa, người muốn giết hắn lại là học viên của học viện Nam Minh.

Học viên xung quanh vẫn chưa ý thức được có chuyện gì sắp phát sinh, bọn họ chỉ là có chút tò mò nhìn về phía của Tiêu Lập và Hứa Mạt.

Hai người đột nhiên yên lặng, không nhúc nhích.

Giống như đang ngăn cách với thế giới bên ngoài, một màn quỷ dị này khiến cho bọn họ lộ ra biểu cảm kỳ quái, thậm chí có người còn thấp giọng hỏi:

-Bọn họ bị làm sao vậy?

Mọi người xung quanh cũng không biết.

Hứa Mạt đang đợi, Tiêu Lập lại bất động, hắn ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nguyên lực trong cơ thể được điều động, Hứa Mạt biết giờ phút này bản thân đang gặp phải tình huống có bao nhiêu nguy hiểm. Thậm chí, trong mắt hắn cũng toát ra một ít ánh sáng năng lượng.

Nguy cơ sống chết trước mặt, tất cả đều các quân bài chưa lật thì phải đều chuẩn bị kỹ càng.

Thời gian như ngừng lại, hai người giống như là đang ngắn cách với thế giới bên ngoài, không có những người khác.

Gió nhẹ thổi qua, Hứa Mại lại cảm nhận được từng trận rét lạnh, lạnh đến tận xương.

-Bùng!

Tiêu Lập hành động rồi.

Đối với sự đột nhiên bùng nổ trước mặt, nguyên lực hung mãnh trên người hắn ngay lập tức khởi động, trên người xuất hiện một cỗ ánh sáng năng lượng cường đại, trong tay hắn xuất hiện một con dao năng lượng sắc bén.

Kẻ mạnh bạo khởi công kích cấp bậc B+, sức bật có bao nhiêu khủng bố? Hơn nữa cầm theo một con dao găm năng lượng.

Cảm giác lực trên người Hứa Mạt đã phóng thích đến trạng thái cực mạnh, điên cuồng nắm bắt mỗi một động tác của đối phương, hắn nắm bắt được rồi nhưng đối phương lại quá nhanh, mặc dù biết được động tác của đối phương, sợ là cũng khó ngăn lại được công kích giết người của hắn ta.

Cơ thể của hắn lui lại theo bản năng, hắn không đi sang phía bên trái.

Trong cảm giác của hắn tính toán, dưới tốc độ bạo khởi kia của đối phương, nếu sắn né sang bên phải thì sẽ không tránh được.

Một màn bất thình lình này khiến cho trái tim của những người xung quanh hung hăng run rẩy một trận.

Đây là chuyện gì vậy?

Lối suy nghĩ của bọn họ cũng không dừng tại đó, Tiêu Lập đột nhiên xuống tay với Hứa Mạt.

Động tác của Tiêu Lập cực kỳ nhanh, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy một ánh sáng lạnh tỏa ra, như mà một tia chớp đâm tới vị trí trái tim của Hứa Mạt.

Học viên của học viện Nam Minh đến bây giờ mới ý thức được.... Tiêu Lập muốn giết Hứa Mạt.

Điên rồi.

-Phốc.

Dao găm được rút ra, tóe ra một tia sấm xét.

Nhưn dường như ngay tại lúc đó, Hứa Mạt vươn hai tay, cổ tay cầm dao găm của Tiêu Lập bị hai tay của Hứa Mạt chế trụ.

Hứa Mạt lợi dụng cảm giác lực mạnh mẽ, đồng thời ra tay ở bước cuối cùng, giữ chặt đối phương, năng lượng trên cánh tay bùng nổ, có một dòng điện chạy qua, công kích lên tay đối phương.

Nhưng cường giả bạo khởi cấp B+ đột nhiên ra đòn mới đáng sợ.

Đây dường như là muốn giết chết trong một đòn.

Tiêu Lập trước khi ra tay vẫn luôn do dự, giãy dụa. Nhưng ngay tại thời khắc ra tay, tất cả đều đã nhất định Hứa Mạt phải chết.

Mặc dù Hứa Mạt đã hao hết toàn bộ năng lượng để ngăn cản đối phương, nhưng dao găm vẫn đâm về phía trước như cũ, thế như chẻ tre, dù là đã bị cản trở một ít nhưng vẫn đâm về phía thân thể Hứa Mạt với tốc độ khủng bố như trước.

-Xoẹt.

Con ngươi bên trong của Hứa Mạt bộc phát ra ánh sáng năng lượng đáng sợ, nhìn về phía mắt của Tiêu Lập.

Mắt của Tiêu Lập đau nhức, có máu tươi chảy xuôi xuống, cực kỳ khủng bố, nhưng dao găm trong tay hắn vẫn đâm trúng cơ thể Hứa Mạt.

-Uỳnh!

Cơ thể của Hứa Mạt bị đánh bay ra ngoài, hung hăng té lăn trên mặt đất, một con dao năng lượng đã đâm vào bên trong cơ thể hắn.

Không đâm trúng trái tim, hắn tránh được rồi.

Ngay khi hắn bắt được cánh tay kia của đối phương, tốc độ của dao găm trong tay cũng bị ảnh hưởng làm sai lệch độ chính xác của điểm đích, cố gắng hết sưc mới tránh được khỏi vị trí trái tim.

Nhìn đến Hứa Mạt bị đánh trúng mà ngã sấp xuống, người xung quanh mới phải ứng lại, mới ý thức được Tiêu Lập đang làm cái gì.

Mặc dù người của học viện Nam Minh coi Hứa Mạt là kẻ địch, nhưng không phải là thù hận theo nghĩa đen trên mặt chữ, chỉ là sự canh tranh giữa các học viện lúc đó mà thôi.

Nhưng một màn như này là điều không ai nghĩ tới, bọn họ theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng bọn họ căn bản không phải là đối thủ của Tiêu Lập.

Rất nhiều người lấy máy truyền tin ra gọi cho giáo viên.

Hứa Mạt không hề động, sau khi ngã sấp xuống, hắn chịu đựng đau nhức, không rên rỉ, nằm trên mặt đất nhìn chằm chằm Tiêu Lập như trước, hai tay che đôi mắt đang có máu tươi chảy ra của đối phương, hiển nhiên đôi mắt của Tiêu Lập đã bị thương.

Mắt là cơ quan cực kỳ yếu ớt trên cơ thể người, Tiêu Lập đột nhiên tập kích, đôi mắt không có phòng ngự, bị đánh trúng.

Nhưng dù như vậy, tai của hắn vẫn còn nghe được, muốn bắt được âm thanh của Hứa Mạt.

Trên người Hứa Mạt bị dao đâm, vùng bụng máu không ngừng chảy ra loang lổ, hắn lại giống như không cảm thấy đau đớn, vẫn không nhúc nhích.

Nếu đôi mắt của đối phương bị trọng thương, chỉ cần không phát ra âm thanh thì Tiêu Lập không thể biết được vị trí của hắn.

Hắn nhìn ra được Tiêu Lập đối với hắn có sát ý cực kỳ mãnh liệt.

Tuy trước đó vẫn do dự nhưng ngay khi quyết định ra tay thì dường như là ôm một quyết tâm phải giết chết hắn.

Tiêu Lập biết rất rõ, chỉ cần hắn xuống tay cũng đã là một đường chết rồi.

Nơi này là học viện Nam Minh, Hứa Mạt là học trò của viện trưởng Đạm Đài, đến học viện Nam Minh để thăm hỏi lão viện trưởng. Nếu Hứa Mạt bị giết chết thì hắn làm gì còn đường sống. Điều duy nhất hắn có thể làm chính là giết chết Hứa Mạt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận