Căn Cứ Số 7

Chương 472: Tĩnh lặng

Tòa thị chính đã bị tấn công, về cơ bản chỉ có hai khả năng.

Một là quái vật đã hoàn toàn đánh phá thành phố, và đã tấn công vào tòa thì chính rồi, nếu như vậy thì thành phố Cương Khung dường như đã đến ngày diệt vong, tòa thị chính còn thất thủ nói gì đến những nơi khác.

Khả năng thứ hai chính là sự tấn công của con người.

Nam Minh Uyên, quyền lực đang ở trong tay hắn, thì trong thành phố Cương Khung còn có ai là đối thủ của hắn?

Hứa Mạt!

Trừ khi chính là bọn chúng đánh đến tòa thị chính.

Lão viện trưởng hoàn toàn không biết, hai khả năng mà ông phỏng đoán cùng lúc xảy ra rồi.

Bóng người ông đột nhiên đứng thẳng, một luồng ánh sáng mạnh mẽ từ trong cơ thể ông bộc phát ra, trong chớp mắt năng lượng ánh sáng mạnh mẽ chuyển động khắp trên cơ thể.

Vào lúc này, lão viện trưởng như thể vừa cải lão hoàn đồng.

-Rắc rắc…

Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh sách năng lượng chuyển động, cơ thể lão viện trưởng phi lên trời, trực tiếp đấm một một quyền lên bầu trời trên đỉnh đầu.

-Bụp!

Nắm đấm đấm lên trên không trên đỉnh đầu ẩn chứa ánh sáng rực rỡ, sức mạnh nặng nề bạo phát, khiến cho mạng lưới năng lượng của tòa nhà rung chuyển, giống như từng gợn sóng đang chuyển động.  

Nhà tù này được chế tạo đặc biệt nên không dễ dàng gì mà thoát ra được, nếu là tòa nhà bình thường đối với ông cũng không có nghĩa lý gì.

Mặt đất vẫn đang chấn động, nắm đấm của lão viện trưởng vẫn đấm liên tục, âm thanh ầm ầm ầm kinh khủng không ngừng vang lên, nhà tù này đang lắc lư không vững.

Trước đó, lão viện trưởng không có nghĩ đến việc thoát ra.

Nhưng hiện tại, ông phải ra ngoài!

  …………

Thế giới bên ngoài hỗn loạn, Hứa Mạt vẫn đang tiến lên.

Một đám quái vật đen ngòm từ trên trời lao xuống, Hứa Mạt giơ cánh tay trái lên trời tiến hành bắn phá, sau khi càn quét một lượt, rất nhiều con quái vật đang rơi xuống.

-Ầm.

Trước mặt vẫn có những công kích rơi lên trên người máy của hứa mạt, anh đã không còn tỉnh táo và đang mất dần ý thức.

Thất bại rồi sao?

-Vèo!

Anh ta giơ cả hai cánh tay lên, đồng thời tích tụ năng lượng, ánh sáng mạnh mẽ phát ra.

-Lùi lại!

Người phía trước hét lên, ý thức của Hứa Mạt đã không có tỉnh táo, khai hỏa.

Ánh sáng mạnh mẽ phát ra, hai phía bị ánh sáng mạnh trực tiếp xuyên thủng, đi đến đâu cũng hủy diệt tất cả mọi thứ.

Vũ khí ở cánh tay người máy lại đổi thành chiến đao, trong người máy, Hứa Mạt đang dần mất đi ý thức, anh ấy đã không thể kiên trì được nữa.

Chiến đao cắm dưới đất, Hứa Mạt vẫn đứng sừng sững ở kia chăm chú nhìn phía trước.

-Cậu ta sắp không chịu được rồi

Thẩm Thiên Trọng lạnh lùng nói.

Hứa Mạt, đã không ổn rồi.

Hỏa lực nhắm chuẩn, chuẩn bị bắn.

Nhưng vào đúng lúc này, hai người máy ở đâu xông đến, chắn trước mặt Hứa Mạt, Tư Tháp Khắc cùng lao tới và nói:

-Mọi người, người máy này là của tôi.

-Bắn.

Lúc này, tất cả mọi người mắt đã đỏ ngầu, trận chiến đấu này, Giáp Tư Khắc là ai cũng chẳng ai quan tâm.

Từng đợt hỏa lực bắn ra, hai người máy chắn phía trước, chém vào những viên đạn.

Bọn họ tham gia vào sợ là cũng gặp rắc rối.

Đây là chiến trường.

-Vèo…

Lúc này, trên đỉnh đầu, vô số quái vật lao xuống, chi chít, hai bên của trận đấu cùng ngẩng đầu lên, bắn vào không trung để giết quái vật.

Không giết quái vật, bọn họ đều phải chết.

Tuy nhiên, những con quái vật kia giống như không hề bớt đi mà càng lúc càng tràn vào nhiều hơn, vì vậy lần này không có ai chiến đấu chặn lỗ hổng.

Vị trí của Hứa Mạt, anh em Thẩm Thiên Trọng cùng với người của công ty gene đang quan sát quái lao xuống vật che kín cả bầu trời, sắc mặt lúng túng.

Nhiều người điên cuồng khai hỏa, những vẫn không thể giết được, quái vật càng giết càng nhiều.

Hứa Mạt đang cố gắng giữ lại một chút ý thức, nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng hơi thê lương, thành phố Cương Khung thật sự sắp bị hủy diệt rồi sao?

-Bùm..

Một con quái vật khổng lồ lao về phía đám người Hứa Mạt, ý thức của Hứa Mạt cố gắng mạnh mẽ giơ cánh tay lên, khai hỏa.

Ánh sáng hủy diệt đáng sợ đâm xuyên qua khoảng không, máu bắn tung tóe.

Nhưng điều này dường như cũng chọc giận những con quái vật, trên đỉnh đầu, hình như có một con quái vật đầu đàn phát ra âm thanh gào thét, khiến cho càng nhiều quái vật lao xuống vị trí của Hứa Mạt.

-Mau ra đây.

Tư Tháp Khắc nói với Hứa Mạt, nhất định phải dẫn người rời đi.

Vào lúc này, trên bầu trời, đột nhiên truyền ra một tiếng thét vô cùng mãnh liệt, âm thanh này khiến cho cơ thể quái vật ở khu vực này không ngừng run rẩy, giống như sắp nằm rạp xuống mặt đất, con người đang chiến đấu cũng hoảng loạn tột cùng.

Lúc bọn họ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một con quái vật khổng lồ từ trên bầu trời phi xuống, những chỗ nó đi qua, tất cả các con quái vật khác đều phải cúi đầu và dường như phát ra âm thanh đầu hàng.

-Xong rồi!

Trong lòng tất cả mọi người cảm thấy mất hết hy vọng, người dân thành phố Cương Khung đang xem trên màn hình cũng vậy, thủ lĩnh của những con quái vật đã tàn sát trước đó đều phải cúi đầu, giống như đang biểu thị sự phục tùng.

-Bắn!

Nhiều máy bay chiến đấu trên không trong đồng loạt khai hỏa

Hỏa lực dữ dội bắn lên lớp vảy của con quái vật kia, nhưng con quái vật không hề bị chấn động.

-Cấp S!

Thành phố Cương Khung xuất hiện một con quái vật cấp S.

Lý Trạch Long điều khiển người máy màu vàng đi ra, ngẩng đầu lên nhìn một cái, cũng có chút tuyệt vọng.

Sao lại có quái vật cấp S?

Cơ thể dài mấy chục mét, vẩy đen kịt đang di chuyển, móng vuốt của nó dữ tợn đáng sợ, sau lưng có đôi cánh giống như đao, cơ thể cực lớn chầm chậm từ trên trời đáp xuống, đôi mắt rất lớn của nó tràn ngập vẻ coi thường.

-Xong rồi xong rồi.

Tư Tháp Khác nhìn con quái vật kia, nó đang lao về phía anh ta, lần này chơi lớn quá rồi.

Chiến trường dường như tĩnh lặng, quái vật cúi đầu khuất phục, con người ngừng tấn công, cho dù là người hay quái vật thì cũng đều bị dọa cho khiếp sợ.

Cơ thể của con quái vật khổng lồ vẫn tiếp tục bay xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận