Căn Cứ Số 7

Chương 776: Mẹ có hơi hiểu lầm con

-Tôi ký.

La Tư uất ức nói, lấy bút của Hứa Mạt đã chuẩn bị xong, tay hắn ta run rẩy ký xuống toàn bộ tên của mình, đồng thời ấn dấu vân tay lên, sau đó đưa lại cho Hứa Mạt.

-Tôi đã chụp lại rồi, tất cả đều là dựa trên nguyên tắc tự nguyện, người Tháp Nhĩ Đức thông minh, sau này chúng ta là đối tác rồi.

Hứa Mạt xoa đầu La Tư nói.

Nếu như bình thường bị người khác xoa đầu, La Tư thế nào cũng sẽ phẫn nộ mà chống cự, nhưng giờ phút này hắn ta giống như một con thú cưng ngoan ngoãn, không dám ngỗ ngược.

Hắn ta thật sự rất sợ.

Mười năm, hắn ta vẫn còn trẻ, mười năm không tính là dài, qua mười năm, nợ nần được trả hết hắn ta sẽ được tự do.

Người Tháp Nhĩ Đức ngây thơ thế mà lại nghĩ rằng trong mười năm này sẽ không lại có thêm một cái hợp đồng mười năm sao!

La Tư rời khỏi thư viện, Hứa Mạt hơi hài lòng thu lại hợp đồng.

Người Tháp Nhĩ Đức thật sự gian trá và bỉ ổi, Hứa Mạt hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi, La Tư này thế mà lại muốn PUA hắn, kết quả lại bị P ngược lại, người Tháp Nhĩ Đức bây giờ, hẳn là rất là sợ hắn?

Hắn ngây thơ lương thiện như vậy, là một người lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui, không tin thì có thể hỏi Y Trạch, còn có bọn Kha Đặc và Sách Lôi.

Lúc này, một bóng người đi vào một kệ sách không có người, người này tựa như là tìm sách đọc, tóc của hắn ta ngắn, cơ thể cao to, khí chất bất phàm, Hứa Mạt nhìn thấy hắn ta liền biết hắn ta là ai, có hơi ngạc nhiên.

Vương tộc của vương quốc Tát Tư, Tát Nhĩ.

Trước kia có xem qua video trận đấu của hắn ta, hắn ta cũng tới thư viện?

Đúng là khách quý nha!



Tát Nhĩ hình như đang tìm sách, Hứa Mạt cũng không chủ động mở lời mà vẫn yên lặng đọc cuốn sách của mình.

-Không có sách giới thiệu về tộc A Nặc Tư sao?

Tát Nhĩ hỏi.

Hứa Mạt sững lại và nhìn về phía Tát Nhĩ.

-Có.

Hắn gật đầu.

-Tìm đến đây tôi xem nào.

Tát Nhĩ nói.

-Được.

Hứa Mạt không quan tâm, Hứa Mạt nghe nhóm Y Trạch nói mà biết được Tát Nhĩ giành vị trí thứ nhất trong cuộc thi dành cho sinh viên năm nhất, chiến thắng cả Y Lệ Sa Bạch.

Thân hoàng từ của vương quốc Tát Tư, có lẽ Tát Nhĩ đã quen với việc ra lệnh cho người khác.

Một lúc sau, Hứa Mạt tìm thấy một quyển sách liên quan đến tộc A Nặc Tư và đưa cho Tát Nhĩ, cuốn sách này bản thân hắn cũng đã từng đọc qua, là một người của tộc ‘A Nặc Tư’, trước tiên hắn đương nhiên phải hiểu về chính mình.

Tát Nhĩ yên lặng lật dở cuốn sách, đọc nhanh như gió, đọc được một lúc thì hắn nói:

-Trong sách không giới thiệu về trí tuệ về sự nham hiểm của tộc A Nặc Tư.

-Cộng đồng tộc người là tổng thể, nhưng mỗi một người là một cá thể, mặc dù cá thể mang theo đặc trưng của quần thể tộc người, nhưng có phong cách cá nhân cũng không có gì kì lạ.

Hứa Mạt nói:

-Trong sách giới thiệu hoàng thất vương quốc Tát Tư là hoàng tộc dã man giỏi chinh phạt, cậu có nghĩ vậy không?

Tát Nhĩ gật đầu.

-Người Tháp Nhĩ Đức nham hiểm và bỉ ổi nhưng không ngờ lại trúng kế của cậu.

Lúc Tát Nhĩ tới thì thấy Hứa Mạt yêu cầu La Tư kí vào bản thỏa thuận và đoán được một số chuyện.

Người Tháp Nhĩ Đức thông minh và chưa từng phải chịu thiệt, nhưng lại bị một vố đau như vậy, có lẽ là vì La Tư còn quá trẻ nên bị lừa.

-Là hợp tác ‘hữu nghị’

Hứa Mạt đáp.

-Một người tộc A Nặc Tư như cậu, tính kế với người Tháp Nhĩ Đức để làm gì?

Tát Nhĩ hỏi:

-Muốn kiếm tiền?

Người Tháp Nhĩ Đức giỏi nhất chính là kiếm tiền.

Vậy thì mục đích hắn lừa người Tháp Nhĩ Đức đương nhiên là vì của cải vật chất.

-Đương nhiên.

Hứa Mạt thừa nhận không chút che giấu, những thành viên hoàng tộc này, không biết được sự đau khổ của nhân gian.

-Gia nhập vào vương quốc Tát Tư của tôi, cậu muốn bao nhiêu tôi đều có thể cho cậu, muốn danh tiếng hay người đẹp đều không thành vấn đề

Tát Nhĩ nói.

Hứa Mạt nhìn Tát Nhĩ.

Vì vậy, Tát Nhĩ tới là nhằm vào hắn?

Trước đó, Diệp Tạp Lâm Nã cũng tới lôi kéo hắn, không Tát Nhĩ, thành viên hoàng tộc của vương quốc Tát Tư cũng chú ý đến một nhân viên quản lý thư viện như hắn.

Đáng tiếc, thứ hắn muốn thì Tát Nhĩ không thể cho được.

-Hoàng tộc vương quốc Tát Tư, tại sao lại muốn lôi kéo một người A Nặc Tư?

Hứa Mạt hiếu kì nói.

-Vương quốc Tát Tư muốn phát triển nên rất cần nhân tài.

Tát Nhĩ nói, đây cũng là một trong những mục đích mà hắn đến học tập ở đại học Lô Tạp Tư, các thiên tài mọi lĩnh vực ở nhiều tinh cầu khác nhau trong liên minh Tinh Hệ đều tập trung ở đại học Lô Tạp Tư, họ đều đáng để lôi kéo và trở thành một thành viên của vương quốc Tát Tư trong tương lai.

Nhân tài là khả năng cạnh tranh mạnh mẽ, vương quốc muốn tiếp tục phát triển, thì cần những nhân vật xuất chúng trong các lĩnh vực.

Hắn từng nghe đến Hứa Mạt, trước đây cũng không chú ý, nhưng hắn quan sát và thấy được Y Trạch và Tạp Đặc thật sự tiến bộ không ít, Hứa Mạt rõ ràng là có tài năng thật sự.

Lần này tới vừa hay thấy Hứa Mạt đang thu phục người Tháp Nhĩ Đức, xem ra vị nhân viên quản lý thư viện này cũng là người có tham vọng, rõ ràng là không hài lòng khi làm một nhân viên quản lý thư viện.

-Được thôi.

Hứa Mạt nói:

-Cho tôi một đội quân của vương quốc Tát Tư, tôi cần phải quay về A Nặc Tư.

Tát Nhĩ cau mày.

Một đội quân?

Hứa Mạt đáng trêu đùa hắn sao.

Hắn nhìn thấy giá trị của Hứa Mạt, nhưng một nhân viên quản lý thư viện có tài năng độc đáo mà lại muốn một đội quân sao?

Tát Nhĩ nhìn Hứa Mạt chằm chằm, hắn đặt quyển sách trong tay xuống và từng bước tiến về phía Hứa Mạt:

-Cậu tiếp cận quý tộc của của hành tinh Lô Tạp Tư, khống chế người Tháp Nhĩ Đức, một người tộc A Nặc Tư chạy trốn khỏi chiến tranh loạn lạc như cậu, muốn làm cái gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận