Căn Cứ Số 7

Chương 172: Thị trường quyết định giá cả

Ông cũng nhiều tuổi rồi, cho dù là hấp thu nguyên lực cũng rất khó để có sự tiến bộ vượt trội, đến lúc từ bỏ rồi.

Cũng không muốn lại nhìn thấy các con có chuyện gì.

Trong phòng im lặng.

-Ba, con đồng ý.

Tần Lan rơm rớm nước mắt, cô và em gái thân nhau nhất nêncó thể thông cảm cho tâm trạng Tần Phu.

-Chúng con đến thành phố, làm việc gì cũng được, điều kiện cũng không cần quá nhiều, sinh một đứa con.

Tần Lan nhìn về phía chồng mình nói:

-Không, phải sinh hai hoặc ba đứa.

-Được.

Chồng cô gật đầu.

Con trai cả của Tần Phu tức giận đến mức hất tay rồi trở về phòng.

Tần Lan giận đùng đùng bỏ ra ngoài.

Cô thấy đám người Hứa Mạt đều đang nhìn.

Những lời nói vừa rồi của Tần Lan, bọn họ đều nghe thấy cả rồi.

-Ba đứa?

Tiểu Thất yếu ớt nói, có phải là hơi nhiều quá không?

Nữ anh hùng Tần Lan xấu hổ mặt hơi đỏ.

Những lời vừa rồi thật sự không được thùy mị cho lắm.

Sau này phải chú ý hình tượng.

Tần Lan xấu hổ đi về phía trước, nhằm đám người Độc Nhãn Long mà đi đến, chỉ thấy cô ấy hai tay chống nạnh và gầm lên:

-Các người cứ thử động vào xem, bọn họ được con mái già này bảo vệ rồi.

Nhiều thợ săn hoang dã nghe thấy tiếng động đều nhìn về phía này, ngay lập tức đều mơ hồ đoán ra được chuyện gì.

Đám người Độc Nhãn Long mặt khó coi.

Những chuyện xấu hổ như này, chỉ có thể bí mật ra tay.

Tần Lan lớn tiếng hét như vậy thì bọn họ cũng không thể ra tay được rồi.

Sắc mặt bọn họ trở nên u ám, nhao nhao giải tán hết.

Nhưng bọn chúng đã ghi hận với cả gia đình Tần Lan rồi.

Đám người Hứa Mạt kinh ngạc nhìn dáng người dũng mãnh của Tần Lan.

Chỉ thấy Tần Lan khí thế hực hực trở về, vừa nhìn thấy nhóm người của Hứa Mạt lại nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Tỏ vẻ thục nữ!

Tần Lan cũng không nói câu nào mà đi thẳng vào trong nhà.

-Tính cách này, tôi thích.

Tiểu Thất thấp giọng nói.

-Ừm.

Hứa Mạt và những người khác nhìn Tiểu Thất.

-Không phải là kiểu yêu thích.

Tiểu Thất nhìn ánh mắt của những người kia.

Có gì đó không ổn với mấy kẻ này.

Hứa Mạt đã nợ cô ấy một ân tình rồi.

Lúc trước nếu trực tiếp bỏ đi rồi thì sao cũng được.

Nhưng đã làm ầm ĩ lên như thế này, anh cũng không thể nhấc đít lên bỏ đi.

Đây là lần đầu tiên Hứa Mạt và những người khác qua đêm ở thế giới bên trên này.

Cả đêm bọn họ đều ngủ không được nhiều, Hứa Mạt dành phần lớn thời gian đề luyện tập kỹ năng hô hấp, nguyên lực ở thế giới bên trên quả thật phải càng mạnh hơn.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Thợ săn hoang dã đều lần lượt thức dậy, âm thanh khởi động của xe cộ đánh thức những người đang say giấc.

Làm việc khi mặt trời mọc, nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn đó là lịch làm việc mỗi ngày của thợ săn hoang dã.

Ban đêm bên trong khu phế tích hoang dã quá nguy hiểm, rất ít thợ săn hoang dã dám qua đêm trong khu phế tích.

-Chào buổi sáng.

Tần Lan đi ra khỏi phòng và chào hỏi đám người Hứa Mạt.

-Đêm qua nghỉ ngơi có được không?

-Cũng được, Chị Lan thì sao?

Hứa Mạt đáp

-Chị Lan.

Tần Lan hơi ngạc nhiên sau đó nở nụ cười rực rỡ.

Em trai này trông cũng đẹp trai nhỉ.

Hứa Mạt đã gọi là chị rồi, xem ra sau này càng phải bao bọc cậu ấy nhiều hơn.

-Ăn sáng nào.

Vợ Tần đi ra ngoài, trải chiếu và đem bữa sáng đã chuẩn bị ra.

Rất thịnh soạn.

Sau khi súc miệng qua bằng nước, nhóm người ngồi cùng nhau ăn sáng, nhưng chỉ có anh con trai lớn của Tần Phu là không xuất hiện.

Hứa Mạt lại cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm về phía bọn họ, là đám người hôm qua.

Điều này làm cho anh rất khó chịu.

-Chú Tần, chú định vào thành phố sao?

Hứa Mạt nói.

-Ừm.

Tần Phu gật đầu:

-Mấy ngày này cùng nhau nghĩ cách xem làm sao giúp các ngươi vào thành phố, ăn xong rồi chúng ra đến ngã tư tìm xem có người nào giúp được không, sau đó có thể kết giao để họ đưa vào thành phố.

Hứa Mạt trong lòng có chút cảm động, anh ấy biết Tần Phu sợ sau khi bọn họ rời đi, Độc Nhãn Long sẽ không tha cho anh.

-Được.

Hứa Mạt gập đầu, ân tình này hắn sẽ khắc ghi trong lòng.

Ăn cơm xong, Tần Phu lái xe dẫn theo nhóm người Hứa Mạt đi đến ngã tư ở trung tâm căn cứ.

Ở đây rất náo nhiệt.

Có khách sạn, cửa hàng, quán rượu.

Còn có hiệp hội thợ săn hoang dã.

Bọn họ sẽ tìm người hợp tác ở đây, cùng nhau săn bắn và cũng tiến hành giao dịch ở đây thậm chí thỉnh thoảng còn có một số nhiệm vụ đặc biệt.

Người của Tần Phu đi đến hiệp hội thợ săn hoang dã.

Nơi này có thể dùng tiền để trao đổi thông tin.

Hiệp hội thợ săn hoang dã lúc này có rất nhiều người và bọn họ đều đang bàn luận chuyện gì đó.

Không lâu trước đó, bọn họ nhận được một nhiệm vụ, cần phải dùng đến thợ săn hoang dã.

-Ai là người đã đưa ra nhiệm vụ này, sao giá cao vậy?

Có người bàn tán.

-Nhiệm vụ chỉ là làm người dẫn đường thôi hả?

-Tôi đến đó xem thế nào.

Tần Phu nói, sau một lúc thì quay trở lại.

Vẻ mặt có chút kỳ quái

-Cha, thế nào rồi?

Tần Lan hỏi.

-Nhiệm vụ dẫn đường, giá cả tính theo đầu người, mỗi người 2 vạn đồng liên bang, tiền thưởng tính riêng.

Tần Phu nói.

Tần Lan cũng hơi ngạc nhiên, một người 2 vạn?

Giá này không thấp đâu, bọn họ bắt được một con quái vật cấp C, thông thường dù là quái vật cấp C rất lợi hại thì đều bị ép giá trong khoảng 1 ngàn đồng liên bang.

Lại thêm hao tổn vũ khí và nguyên lực thì cũng không còn lại bao nhiêu tiền.

Giá trị thực tế của quái vật cấp C nhẽ ra còn phải cao hơn nữa.

Những thợ săn hoang dã thì nhiều mà quyền định giá không nằm trong tay họ.

Thị trường quyết định giá cả.

Một người 2 vạn, cả nhà bọn họ có 5 người là kiếm được 10 vạn đồng liên bang hơn nữa lại được thanh toán trong một lần.

Nếu vay mượn thêm, bọn họ có thể mua được một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô thành phố.

Bạn cần đăng nhập để bình luận